Chương 1443: Một người bảy trăm văn tiền công
Cố Vân Đông lại lấy bản vẽ ra nhìn thật kỹ, sau khi kiểm tra một hồi, sắc trời đã tối đen.
Cô biết rõ hôm nay hẳn là Thiệu Thanh Viễn không thể về được, bèn sắp xếp xong xuôi, ôm con trai nằm ngủ sớm.
Cố Vân Đông vốn tưởng rằng đứa nhỏ này không thấy cha, chắc cũng sẽ không ngủ được, giống như lần trước không thấy cô vậy.
Cô đã chuẩn bị sẵn sàng dỗ dành ru ngủ nó một phen, không ngờ vừa rửa mặt xong, cậu nhóc lên giường cầm đồ chơi lắc qua lắc lại một lát, ha ha hi hi cười một chút, vừa ngã xuống đã ngủ, chân nhỏ hưng phấn giơ lên trời.
Cố Vân Đông: ". . ." Ghét bỏ cha già nhà mình quá rõ ràng rồi nha.
Lắc đầu, Cố Vân Đông đắp kín mền cho cậu nhóc, cũng nằm ngủ.
Ngày hôm sau, Cố Vân Đông dẫn Thiệu Toàn và Hồng Điệp còn ở nhà, cùng đi đến huyện nha kiểm tra tình huống tu sửa.
Mao Dũng dẫn người đến thu dọn vệ sinh, đem mấy mẩu gỗ nhỏ vụn, mảnh gỗ còn thừa không dùng nhặt lên hết bỏ vào chất đống ở sau bếp lò trong phòng bếp.
Còn có một ít gạch xanh, ngói vỡ, có một phần là dư thừa, cũng xếp chồng, chất ở góc tường.
Đừng nhìn đám người kia cao lớn thô kệch, làm mấy việc thu dọn thế này lại rất nghiêm túc. Đợi đến khi Cố Vân Đông đi hết một vòng trở về, mọi người đã làm xong công việc, lúc này đang đi rửa tay hết rồi.
Cố Vân Đông đi đến bên cạnh Mao Dũng: "Ta đã kiểm tra rồi, các ngươi làm vô cùng tốt, rất dụng tâm, ta rất hài lòng. Ngươi nói với tất cả mọi người ra tập trung ở tiền viện, hôm nay ta sẽ thanh toán tiền công."
Ánh mắt Mao Dũng sáng lên, những người khác nghe thấy thế cũng không nhịn được, hưng phấn ngẩng đầu lên.
Cố gắng làm việc chịu cực như thế, còn không phải là vì một chút tiền công sao?
Động tác rửa tay của đoàn người nhanh hơn, sau khi rửa xong lại vội vàng phủi bớt bụi trên y phục, lúc này đám người mới có chút thấp thỏm bước ra tiền viện.
Giống như ngày đầu tiên phát tiền công, Cố Vân Đông ngồi đằng sau một cái bàn, trên mặt bàn có một quyển vở, ghi chép số ngày làm việc của bọn họ.
Cố Vân Đông liếc nhìn bọn họ: "Xếp thành một hàng, từng người tiến lên."
Không cần Mao Dũng quát lớn, những người này ngoan ngoãn đứng thành hàng rồi.
Cố Vân Đông hài lòng: "Ta đã xem qua số ngày mọi người làm việc, tổng cộng là hai mươi ba ngày, không ai xin nghỉ phép. Dựa theo những gì chúng ta đã nói lúc trước, tiền công một ngày là ba mươi văn. Từ đấy tính được, tổng số tiền là sáu trăm chín mươi văn, ta thấy biểu hiện của các ngươi trong khoảng thời gian này không tệ, mọi người rất chịu khó, cho nên ta sẽ làm tròn cho mọi người, một người bảy trăm văn."
Mọi người nghe xong, cao hứng đến mức tay đều nắm chặt.
Bọn họ không những không bị cắt xén tiền công, còn, còn được cho thêm mười văn? Trời ạ, việc này ở trong quá khứ, có nghĩ bọn họ cũng không dám nghĩ đến.
Phu nhân chẳng những nói lời giữ lời, cả phát tiền công cũng phát kịp thời dứt khoát như vậy, quả thực là chủ nhân tốt nhất mà bọn hắn từng gặp.
Sau khi Cố Vân Đông nói xong, lại để cho một đám người đi lên lãnh tiền. Cô đã sai người chuẩn bị trước từng xâu tiền 100 văn rồi, một người nhận bảy xâu, xong khi nhận xong lại để cho bọn họ ấn dấu tay vào vở.
Sau khi phát tiền xong, cô lại gọi riêng Mao Dũng vào gặp, đưa một lượng bạc cho hắn.
Mao Dũng sững sờ định từ chối, Cố Vân Đông lắc đầu: "Cho ngươi lấy thì ngươi cứ lấy, trong khoảng thời gian này ngươi cũng khổ cực. Sau này còn có việc xây dựng nhà xưởng ở thôn Đại Khê muốn nhờ đến ngươi, thôn Đại Khê cách nơi đây khá xa, ta không thể mỗi ngày đều qua xem xét, cho nên chỉ có thể làm phiền ngươi giám sát nơi đấy. Nếu làm tốt, tiền thưởng không chỉ là một lượng bạc thôi đâu."
Mao Dũng hít sâu một hơi, hai mắt lóe sáng: "Phu nhân cứ yên tâm, ta nhất định sẽ làm tốt."
Phát tiền công xong, Cố Vân Đông bảo mọi người quay về nhà.
Mấy người công nhân đang cầm tiền kích động không thôi lập tức yên tĩnh lại, hai mặt nhìn nhau.
Cố Vân Đông khó hiểu nhìn về phía bọn họ: "Sao thế? Còn chuyện gì nữa à?"
"Phu, phu nhân." Có người bước lên nói: "Hai ngày trước, ta nghe Mao Dũng đại ca nói, người còn mướn bọn ta đi trong thôn xây nhà xưởng, chúng ta lúc nào khởi công? Chiều nay bọn ta cũng có thể đi, không quay về cũng không sao."
Những người khác liên tục gật đầu đồng ý: "Đúng vậy, đúng vậy, bọn ta còn có một thân khí lực, hiện tại có thể bắt đầu làm việc ngay."
Cố Vân Đông sững sờ, cô hiểu rồi, này là cô để cho họ quay về nghỉ ngơi, họ sợ cô đổi ý không mướn bọn họ nữa?
Cố Vân Đông không khỏi mỉm cười: "Mọi người yên tâm, đã nói tiếp tục mướn các ngươi, ta chắc chắn sẽ không đổi ý." Cô nói xong, lấy ra một phần khế thư: "Đây là khế thư ta ký kết với Mao Dũng, giấy trắng mực đen, là việc đã chắc chắn rồi đấy."
Nói đến việc ký kết khế thư, Cố Vân Đông cũng không cần làm từng bước một. Cô đã chọn giao việc này cho Mao Dũng, từ đặt hàng vật liệu, cho đến thuê người, đều do Mao Dũng xử lý.
Cho dù những người này không làm, thì Mao Dũng cũng sẽ tìm cho cô thêm một đám thợ khéo léo khác. Nếu chất lượng có vấn đề gì, đương nhiên cô sẽ tìm Mao Dũng rồi.
Tiền kỹ sư này, hiển nhiên cũng là liều ăn nhiều, không dễ kiếm chút nào.
"Hôm nay để cho mọi người quay về là do nhiều ngày nay các ngươi làm liên tục không nghỉ ngơi, cho mọi người về nhà nghỉ ngơi lấy sức một ngày. Ta nghe nói, để tiện làm việc, hầu hết các ngươi đều thuê chung một căn phòng nhỏ ở huyện thành, mọi người chen chúc hai mươi ngày trong đó đúng không? Nhiều ngày như vậy cũng không được về nhà, vất vả lắm mới có tiền công, mọi người cũng nên về thăm nhà một chút, để cho người trong nhà yên tâm. Vì thế nên, nhà xưởng bên thôn Đại Khê kia, sáng ngày mốt khởi công."
Mọi người nghe xong, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi, rồi lại kích động lên.
Giống như Cố Vân Đông nói, hầu hết mọi người trong bọn họ đúng thật là nhiều ngày không quay về nhà. Hiện giờ mỗi nhà đều ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, thật vất vả mới phát tiền công, cũng nên thêm đồ ăn cho nhà, cho cha mẹ vợ con ăn một bữa thịt rồi.
Nghĩ như thế, họ lại có chút không thể chờ đợi được nữa.
Đợi đến lúc Cố Vân Đông vừa nói giải tán, nguyên một đám đã chạy thẳng đến hàng thịt ở chợ, khó có dịp hào phóng, mua nhiều thịt trở về nhà.
Bọn họ nhiều người như vậy ầm ầm đi mua thịt, há chẳng phải sẽ khiến cho người khác chú ý sao?
Những người ở cùng ngõ hẻm, mấy người làm thuê ngắn hạn lúc trước khi được người khác tới mướn lại lo lắng huyện nha không trả tiền công cho nên không chịu đi theo Hồng chủ bộ, giờ phút này trong lòng mấy người kia vô cùng ghen tị, tụ lại nghe ngóng về tiền công của mấy người công nhân.
Mấy người công nhân này đương nhiên không chịu nói, nhà xưởng Cố Gia sắp khởi công rồi, nếu những người này biết rõ tiền công bao nhiêu, chắc chắn sẽ như ong vỡ tổ chạy đi tìm phu nhân cầu xin, nhỡ mà bọn họ bị chiếm mất việc thì sao?
Cho nên sau khi bọn họ mua thịt xong, bèn vội vàng về nhà, những người kia không hỏi han được gì.
Mao Dũng vẫn còn trong huyện thành, Cố Vân Đông đưa bản vẽ kết cấu nhà xưởng vừa vẽ xong tối qua xong cho hắn xem.
Mao Dũng vừa nghe Cố Vân Đông giảng giải, vừa gật đầu. Kết cấu nhà xưởng này chưa từng được xây dựng, nơi cần chú ý rất nhiều, hơn nữa rất phức tạp.
Vì vậy, Mao Dũng lắng nghe vô cùng chăm chú, nếu nơi nào có nghi vấn hoặc cảm thấy bản thân không làm được, hắn cũng thành thật nói ra. Chỉ sợ bản thân làm sai, đến lúc đó không những không xây được, ngược lại biến khéo thành vụng làm cho nhà xưởng gặp chuyện không may.
Đang lúc bàn bạc, đột nhiên Mao Dũng chỉ vào một tờ bản vẽ phía sau, hỏi: "Cô chủ, mặt trước nhà xưởng dùng làm đường trắng, mứt..., vậy đằng sau này, là dùng để làm gì vậy?"