Chương 1444: Kinh doanh rượu
Cố Vân Đông nhìn theo hướng ngón tay hắn, bật cười, thấp giọng nói: “Đây là nơi ủ rượu.”
Ủ rượu??
Mao Dũng kinh ngạc, lại nhìn bản vẽ trong tay, diện tích nơi ủ rượu trên bản vẽ, còn lớn hơn diện tích làm đường trắng và mứt lúc trước cộng lại, hiển nhiên, rượu do Cố chủ nhân ủ, không hề tầm thường.
Hắn có chút mờ mịt nói: “Chủ nhân, vậy cái này... Việc mua bán chính của xưởng mới này, chính là buôn bán rượu sao?”
“Đúng vậy.”
Vẻ mặt của Mao Dũng lập tức trở nên kỳ quái, hắn có chút muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nhịn được, nhỏ giọng nói: “Nhưng mà chủ nhân, huyện Tĩnh Bình chúng ta thiếu lương thực, việc mua bán rượu này chỉ sợ không dễ làm.”
Hắn biết trước kia Cố chủ nhân từng có xưởng, hơn nữa còn kiếm được rất nhiều tiền. Hắn lo là chủ nhân không biết tình huống của huyện Tĩnh Bình này, vẫn tham khảo ví dụ trước kia mà làm việc.
Nhưng điều này rõ ràng là không thể. Phong tục tập quán, đất đai ở các địa phương đều khác nhau, những thứ được sản xuất ra không thể hoàn toàn giống nhau.
Cố Vân Đông biết mối băn khoăn của hắn: “Ta biết, ta cũng không tính dùng lương thực để ủ rượu. Rốt cuộc dùng gì để ủ rượu, đến lúc đó ngươi sẽ hiểu. Bản vẽ này ngươi xem hiểu chưa? Có thể xây được không?”
Cố chủ nhân đã nói như vậy, Mao Dũng cũng thoáng yên lòng.
Biết trong lòng cô hiểu rõ, hắn lại xem bản vẽ một lần nữa.
Mao Dũng chưa từng xây xưởng sản xuất rượu, cho nên có chỗ nào không hiểu hắn đều cẩn thận hỏi lại.
Cố Vân Đông tính làm rượu trái cây, bên này có rất nhiều loại trái cây có thể làm ra bán như là rượu dương mai, rượu vải, rượu nho, rượu sơn trà,...
Trước kia cô đối với việc ủ rượu chỉ biết nửa vời, người nơi này đều uống rượu mạnh, hoặc các loại rượu trắng ngâm lâu năm, Cố Vân Đông không thích, trong không gian của cô có hai bình rượu nho, là loại lâu năm, có một lần nhìn thấy những người khác đang uống rượu, cô cũng nhịn không được lấy ra uống hai ngụm.
Vừa uống, đã có tâm tư muốn ủ rượu.
Cô cũng không nghĩ tới việc bán, chủ yếu là không có nhiều năng lượng như vậy, xưởng của cô đã có rất nhiều thứ cần sản xuất. Hơn nữa, cũng vì bên huyện Phượng Khai không nhiều trái cây lắm, việc làm thành trái cây sấy khô đã thu mua hết trái cây trong phạm vi vài trăm dặm, cho nên không cần nấu rượu.
Nhưng cô tự ủ hai bình cho chính mình uống thì không thành vấn đề, mà cô không rành lắm nên chỉ có thể mò mẫm làm ra.
Về sau còn đi hỏi Đào gia, Đào gia cắm rễ ở huyện Phượng Khai nhiều năm, nhà bọn họ kinh doanh rượu.
Đào gia cố ý muốn có giao thiệp tốt với cô, còn dẫn cô đi xem xưởng sản xuất rượu. Tuy rằng cô chưa từng thấy qua quá trình ủ rượu, nhưng cấu tạo xưởng như thế nào lại nhớ kỹ. Cho nên mới có thể vẽ ra cho Mao Dũng xem, cũng có thể chỉ ra nơi nào dùng để làm gì.
Đào gia nói qua quá trình ủ rượu cơ bản cho Cố Vân Đông, những thứ này cũng không tính là bí mật, rất nhiều người đều biết đến.
Còn về sản xuất rượu ngon, Đào gia tự nhiên sẽ giữ bí mật.
Sau khi Cố Vân Đông trở về lại bắt đầu nghiên cứu, ở trong không gian tìm kiếm nửa ngày, cuối cùng cũng tìm được một quyển sách sản xuất rượu nho. Chẳng qua là dùng công nghệ hiện đại, Cố Vân Đông không có những thiết bị đó, nên có chút phiền toái, cuối cùng thất bại hai ba lần mới thành công ủ được một vò rượu.
Sau khi ủ rượu nho xong, cô nếm thử, quả thật kém hơn hai bình kia trong không gian của cô, nhưng cũng không tệ.
Cô và mẹ đều rất thích uống, ngay cả cha cũng vui vẻ uống mấy chén, vì thế còn làm một bài thơ.
Cho nên rượu này, thích hợp cho nữ nhân, cũng thích hợp cho người đọc sách học đòi văn vẻ như cha cô uống.
Sau khi Cố Vân Đông tới huyện Tĩnh Bình, nhìn thấy địa phương này thừa rất nhiều trái cây, trong đầu ý tưởng nảy ra đầu tiên là ủ rượu trái cây.
Đương nhiên, trái cây sấy khô cũng cần thiết.
Trái cây không dễ bảo quản, nhưng sau khi ủ rượu trái cây, chỉ cần vận chuyển đúng cách, vẫn có thể để trong một thời gian dài, bán đến trời nam đất bắc đều không thành vấn đề.
Có điều sau khi ủ rượu, con đường tiêu thụ cũng là một vấn đề.
Vấn đề này đối với những người khác mà nói thì có thể khó, nhưng đối với Cố Vân Đông mà nói, lại là chuyện đúng lúc. Cô có Tân Minh Các, khách đến Tân Minh Các để uống trà và trò chuyện đều là phu nhân, tiểu thư có năng lực tiêu thụ.
Đem rượu trái cây đến bán ở Tân Minh Các, cô nghĩ, ít nhất sẽ có hơn phân nửa người sẽ thích loại rượu trái cây thơm ngọt hơi say say này. Đến lúc đó, một truyền mười mười truyền trăm, con đường có thể mở ra.
Còn có những người đọc sách kia, cái này phải dựa vào phụ thân cô cùng Vân Thư và Nguyên Trí, trước tiên đánh vào Quốc Tử Giám và học đường Thiên Hải.
Hai nơi này chính là học viện hàng đầu của người đọc sách, không nghe Sầm Lan nói hiện giờ vẽ tranh chì than đã trở nên phổ biến rồi sao? Lúc trước các bản vẽ tranh chì than bắt đầu truyền ra từ học viện Thiên Hải.
Cố Vân Đông đã lên kế hoạch xong, cô cũng không lo rượu này không bán được.
Nếu hai phương pháp này thất bại, cô vẫn còn có kế hoạch B. Tóm lại, từ khi quyết định kinh doanh rượu, cô đều đã suy nghĩ đến những vấn đề kế tiếp.
Nói xong với Mao Dũng, Cố Vân Đông bảo hắn trở về cân nhắc thật kỹ.
Chuẩn bị thêm một chút, ngày mốt sẽ xuất phát đến thôn Đại Khê.
Mao Dũng còn có rất nhiều việc cần hoàn thành, nên lập tức thu dọn đồ đạc của mình rời đi.
Nhìn theo bóng lưng hắn biến mất ở cửa huyện nha, Cố Vân Đông xoay người, vừa vặn nhìn thấy Thích ma ma ôm Trì Trì tới đây.
“Mẹ.” Thằng nhóc kích động dang tay muốn cô ôm.
Thích ma ma cười nói: “Vừa rồi ta dẫn tiểu thiếu gia đi dạo một vòng ở phía sau huyện nha, quả thật tu sửa không tồi, chỉ là trong viện còn thiếu vài thứ.”
“Hôm khác cho người đi chợ mua chút cây, hoa trang trí cho sân vườn một chút.”
“Ta cũng nghĩ vậy, ta am hiểu phương diện này, hôm khác sẽ dẫn Hồng Diệp và Liễu Diệp đi chọn hoa, lại nhìn xem có thể trồng một vài cây ăn quả vào không. Đúng rồi, còn có cây thuốc, Tuyền Thủy và Cao Tử nhất định sẽ thích.” Thích ma ma nói xong còn có chút tiếc nuối, tuy huyện nha này cũng rất lớn, nhưng so ra vẫn kém hơn phủ quận chúa ở phủ Tuyên Hòa.
Lúc trước, bà mang theo mấy người hạ nhân dọn dẹp phủ quận chúa đàng hoàng, kiến trúc lộng lẫy và tinh xảo, hoa cỏ cây cối đẹp đến nao lòng người, nhìn vào đã làm cho tâm tình người ta tốt lên.
Đáng tiếc, quận chúa và quận mã gia còn chưa kịp đến ở hai đêm.
Hiện giờ huyện nha này, mới xem như là nhà đầu tiên các nàng cùng nhau sắp xếp, Thích ma ma tuyệt đối sẽ hao phí rất nhiều tâm tư để làm cho nó thật lộng lẫy.
Đặc biệt là phòng của tiểu thiếu gia, góc cạnh khung bàn đều phải dùng bông bọc lại mới được. Hiện giờ, Tiểu thiếu gia đang vào thời điểm tăng động, cũng không thể bị va chạm.
“Chờ viện này thông gió qua một thời gian chúng ta có thể chuyển vào, đồ đạc vốn đã lên kế hoạch cũng có thể mua.” Thích ma ma có một quyển sổ sách, ghi chép lại những thứ cần dùng.
Viện đang ở hiện tại chỉ đang thuê, nếu mua quá nhiều, vận chuyển cũng không dễ dàng, sau này sẽ bị những bá tánh không biết lý lẽ thấy được, còn nghĩ rằng bọn họ sống quá xa hoa.
Vì tránh những phiền toái không cần thiết, rất nhiều thứ đều phải chờ chuyển về huyện nha mới tính được.
Cố Vân Đông gật đầu: “Cái này thật ra không vội, chỗ ta còn có chuyện này, muốn nhờ ma ma hỗ trợ.”