Chương 1445: Cố Vân Đông dẫn theo Trì Trì
Ánh mắt Thích ma ma sáng lên, cảm thấy cuối cùng mình cũng có đất dùng võ, lập tức tràn đầy tham vọng: “Phu nhân ngài cứ phân phó ạ.”
Hiện tại không ở kinh thành cũng không ở phủ Tuyên Hòa, để tránh phiền toái, Cố Vân Đông đều cho bọn họ gọi mình là phu nhân. Cũng chỉ có Đồng Thủy Đào gọi tiểu thư thành thói quen không chịu sửa, Cố Vân Đông cũng không miễn cưỡng, tùy nàng.
“Ta muốn mua thêm một số hạ nhân.”
“Hạ nhân.” Thích ma ma ngẩn người, ngay sau đó gật đầu: “Cũng đúng, bên cạnh phu nhân có quá ít người hầu hạ. Những phu nhân và tiểu thư nhà thế gia, bên người đều có mấy đại nha hoàn, còn có bà tử hữu dụng, nha đầu chạy việc vặt. Phu nhân ngài còn là quận chúa, ít nhất cũng phải có bốn nha hoàn nhất đẳng, bốn nha hoàn nhị đẳng, còn có tam đẳng……”
“Dừng dừng dừng.” Cố Vân Đông dở khóc dở cười: “Ma ma, ngươi hiểu lầm ý của ta rồi.”
“Hiểu lầm? Chẳng lẽ phu nhân muốn mua mấy nha hoàn và bà tử cho tiểu thiếu gia?”
Cố Vân Đông lắc đầu: “Người hầu bên cạnh ta vậy là đủ rồi, nếu thật sự cần nhiều nha hoàn như vậy, lúc trước ở phủ Tuyên Hòa đã mang hạ nhân ở phủ quận chúa tới đây. Ta muốn ma ma giúp mua hạ nhân là để đưa vào xưởng. Ngươi cũng biết ta sắp xây nhà xưởng, tuy nói tuyển người ở địa phương cũng được, nhưng dù sao cũng phải có mấy người đáng tin hỗ trợ quản lý, hoàn thành công đoạn quan trọng nhất.”
Thích ma ma gật đầu: “Quả thật là vậy, vẫn là hạ nhân ký khế ước bán dứt mới có thể tín nhiệm hơn.”
“Cho nên mấy ngày này làm phiền ma ma hỗ trợ tìm xem, ngươi nhìn người chuẩn, lại biết cách dạy dỗ bọn họ, giao cho ngươi ta cũng có thể bớt lo hơn nhiều. Có điều, những người này khác với những hạ nhân bình thường, vẫn cần bọn họ có kinh nghiệm nhất định, cơ thể cũng phải khoẻ mạnh, người có năng lực và kinh nghiệm mới được. Nếu có thể biết ủ rượu hoặc đã từng làm ở xưởng, sơn trang, làm việc ở những cửa hàng, thậm chí là làm quản sự thì càng tốt. Cho dù giá cao một chút cũng không sao, nhân tài mà, cũng không dễ dàng tìm được. Nhưng mà không cần sốt ruột, muốn xây xong xưởng này cũng phải một hai tháng mới có thể đưa vào sử dụng, trong khoảng thời gian này ma ma có thể từ từ chọn lựa.”
Thích ma ma hiểu rõ, lập tức cười nói: “Phu nhân yên tâm đi, ma ma ta nhất định tìm cho ngài mấy người có thể dùng được, để phu nhân có thể thoải mái một chút.”
“Vậy thì vất vả cho ma ma rồi."
Thích ma ma rất vui mừng, tuy rằng bà được chăm sóc tiểu thiếu gia cũng rất vui vẻ và thỏa mãn, nhưng có thể được quận chúa coi trọng như vậy, đó lại là một chuyện khác, bà tuyệt đối sẽ xử lý việc này ổn thỏa.
Ngày hôm sau, bà mang theo Hồng Diệp đến chợ để chọn hoa và cây cảnh.
Vừa vặn hôm nay Cố Vân Đông không có việc gì, vốn định thảo luận cùng Mao Dũng mấy vấn đề của xưởng, nhưng hôm qua đã nói rõ, cô cũng coi như rảnh rỗi một ngày.
Thích ma ma bận rộn, Cố Vân Đông mang theo Trì Trì đi chơi.
Bây giờ tay chân đứa nhóc này càng ngày càng có lực, còn thích nhảy nhót, cô cũng không giữ được thằng bé.
Ở cùng nửa ngày, cô đã mệt không chịu nổi, nhìn con trai vẫn còn dư năng lượng, Cố Vân Đông thở dài một hơi: “Sao trông con mà mẹ còn mệt hơn làm việc một ngày chứ? Mấy ngày nay quá vất vả cho Thích ma ma, xem ra vẫn phải mua thêm nha hoàn, để Thích ma ma có thể nghỉ ngơi nhiều hơn một chút.”
Trì Trì nghi ngờ nhìn cô: “Mẹ?” Vì sao đang yên đang lành lại nói với nó nhiều lời như vậy? Nó lại nghe không hiểu.
Chắc não mẹ hoạt động không tốt, thật sự rất đáng thương.
Nó xoay người, sau đó vểnh mông, trèo qua ngưỡng cửa ra ngoài.
Mắt thấy mình sắp vượt ngục thành công, một chân nhỏ khác còn chưa đặt xuống đất, đã bị một người nhấc lên, lại đưa vào trong phòng.
Chỉ là…… rất tức giận.
Trì Trì phẫn nộ ngẩng đầu, nhìn người đàn ông không hề biết thương hoa tiếc ngọc, xách cổ áo mình.
Sau đó chớp chớp mắt, lại trừng mắt.
Thiệu Thanh Viễn kéo thằng bé lại, mặt đối mặt: “Làm sao, mới hai ngày không gặp đã không biết cha rồi?”
Người này thật hung ác, Trì Trì vội vàng vặn vẹo cơ thể, liều mạng kêu to: “Mẹ, mẹ.” Có người xấu.
Cố Vân Đông suýt nữa cười ra tiếng, cô nhanh chóng tiến tới ôm lấy con trai, nhìn Thiệu Thanh Viễn phong trần mệt mỏi trở về, một tay kéo hắn ngồi xuống ghế, rót cho hắn một ly nước.
“Sao lúc này đã trở lại rồi? Những người khác thì sao?”
“Đều về phòng mình nghỉ ngơi rồi.” Thiệu Thanh Viễn nói, có chút ghét bỏ nhìn thoáng qua quần áo trên người mình. Mấy ngày nay, ngày đêm rong ruổi khắp nơi, lại ra roi thúc ngựa, mồ hôi trên người ướt đẫm lại khô, cũng không hề dừng lại rửa mặt chải đầu, hiện tại ngửi đã cảm thấy có mùi.
Uống xong một ly trà, hắn đứng lên: “Ta đi tắm rửa trước, thay quần áo sạch sẽ rồi quay lại nói chuyện với nàng.”
“Ừm.”
Cố Vân Đông cầm cho hắn một bộ quần áo sạch sẽ, thấy Thiệu Thanh Viễn đi đến tịnh thất, cô mới ôm con trai ngồi trên đùi mình, điểm vào mũi nhỏ trắng nõn của cậu nhóc: “Cha cũng không nhận ra?”
“Hừ, thối.” Trì Trì khịt mũi, toàn bộ đầu nhỏ đều vùi vào lòng Cố Vân Đông: “Mẹ, thơm.”
Cố Vân Đông xoa nhẹ đầu nhỏ của nó: “Con và cha con cứ tổn thương lẫn nhau đi.”
Đứa nhỏ này nhất định mang thù chuyện cha nó bôi thuốc lên mấy món đồ chơi.
Thiệu Thanh Viễn rất nhanh đã một thân sảng khoái đi ra, hắn có chút đói, cho người chuẩn bị thức ăn mang tới, sau đó trực tiếp ngồi đối diện Cố Vân Đông, ôm lấy con trai vẻ mặt không cam lòng tới.
Cố Vân Đông thả tay ra, lúc con trai không chú ý lấy ra một mẩu bánh mì từ trong không gian cho hắn: “Trước tiên, ăn chút lót bụng, chàng ra ngoài sao không biết lấp đầy bụng, sốt ruột lên đường cũng không thể bị đói.”
Thiệu Thanh Viễn ôn nhu nhìn cô: “Trở về sớm một chút, cũng có thể sớm gặp nàng…… hai người.” Suýt nữa quên mất đứa con trong lòng.
Hắn cắn một miếng bánh mì, thấy con trai trông mong nhìn mình, cũng cho nó cắn một miếng.
Ngay sau đó mỗi người một ngụm, vừa ăn vừa nói: “Trong nhà hai ngày nay thế nào?”
“Đều khá tốt.” Cố Vân Đông nói xong, thấy Thiệu Thanh Viễn hình như có chút không mấy vui vẻ, mím môi cười lại thêm một câu: “Nhưng mà thiếp chưa quen, có việc gì cũng muốn tìm chàng hỏi ý kiến một chút, vừa quay đầu không thấy được chàng, còn cảm thấy hụt hẫng.”
Thiệu Thanh Viễn nở nụ cười, không ăn bánh mì nữa, trực tiếp nhét vào trong tay bụ bẫm của con trai, nắm lấy tay Cố Vân Đông: “Là ta sai, về sau ta sẽ cố gắng không rời đi lâu như vậy.”
Trì Trì nhìn trái nhìn phải, hừ hừ hai tiếng, lại nói những lời nó nghe không hiểu, còn hoàn toàn không để ý tới nó.
Thằng nhóc tức giận bất bình cắn một miếng bánh mì, răng sữa nhỏ căn từng miếng, nhưng lại ăn với khí thế hùng hồn.
Khi Liễu Diệp bưng mì đi vào, lập tức nhìn thấy dáng vẻ này của ba người.
Nàng vội vàng cúi đầu, cung kính lên tiếng: “Đại nhân, phu nhân, mì đã xong rồi.”
“Bưng đến đây đi.” Thiệu Thanh Viễn ho nhẹ một tiếng, buông tay Cố Vân Đông ra.
Liễu Diệp vội vàng bưng khay qua, sau đó lại nhanh chóng cáo lui.
Cố Vân Đông ôm lấy Trì Trì, để hắn chuyên tâm ăn mì.
Thiệu Thanh Viễn ăn hơn một nửa, lúc này mới bắt đầu nói đến lần đi ra ngoài này.