Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1446 - Chương 1446. Cặp Thẻ Bài Của Biện Phủ

Chương 1446. Cặp thẻ bài của Biện phủ Chương 1446. Cặp thẻ bài của Biện phủ

Chương 1446: Cặp thẻ bài của Biện phủ

“…… Lăng mộ bên kia bị sụp xuống, ta không đi qua được, đành phải đi đường vòng để xuống vách núi.” Thiệu Thanh Viễn sai người buộc dây thừng vào người hắn, thả xuống từng chút một.

Hắn đến hang động mà Trình Tiểu Tùng nói, sau đó đi vào trong hang động.

Quả nhiên thấy được một vài dấu vết bọn họ từng ở, trong hang động còn có tro đen sau khi nhóm lửa.

Ngay bên cạnh đám tro đen kia, Thiệu Thanh Viễn nhìn thấy một tấm thẻ bài bằng gỗ.

Nói xong, hắn lấy ra khối mộc bài kia. Cố Vân Đông nhìn một chút, có chút chần chờ nói: “Đây là một nửa thẻ bải?”

Cặp thẻ bài được làm bằng tre, gỗ, v.v, bên trên viết con số, sau đó chia thành hai nửa, làm một loại tín vật.

Cặp thẻ bài là bằng chứng để lấy vật phẩm trong phủ nhà giàu, khi hạ nhân cần vật phẩm, sau khi được chưởng quản báo lại, chủ tử đồng ý, chủ tử sẽ chia đôi cặp thẻ bài ra một nửa, giao cho hạ nhân kia đi lấy cùng quản sự kia. Đến lúc kết toán, chủ tử lại dùng cặp thẻ bài để tiến hành đối chiếu.

Thiệu Thanh Viễn gật đầu: “Nàng nhìn chữ trên cặp thẻ bài xem.”

“Biện phủ?”

Cố Vân Đông đột nhiên nghĩ đến lời Trình Tiểu Tùng nói, cô nương Vương Thái kia đã từng lẻn vào phủ đệ của một quan viên tìm kiếm thứ gì đó. Vậy cặp thẻ bài này, xác suất lớn là lấy ra từ phủ đệ của quan viên kia.

“Họ Biện, lại làm quan, chắc cách nơi này cũng không xa lắm.” Thiệu Thanh Viễn đã ăn mì xong, hắn lau miệng: “Ta sẽ cho người lần theo manh mối này để tra xét quan viên họ Biện này, xem khoảng thời gian trước trong nhà có xảy ra chuyện gì không, đến lúc đó, có lẽ có thể tìm ra một chút manh mối về tung tích của Vương Thái.”

Người có họ Biện rất nhiều, nhưng người đủ điều kiện chắc cũng chỉ có một hai người.

Cố Vân Đông gật đầu: “Tin tức trong tay chúng ta nắm giữ cũng chỉ có thứ này, chỉ có thể điều tra theo hướng này, xem thử có thu hoạch hay không.”

Người Thiệu Thanh Viễn phái đi lần này là hộ vệ ngầm, là Bạch gia để lại cho hắn.

Còn chỗ dưới chân núi kia, hắn cũng tìm người trông coi, nếu nhìn thấy Vương Thái xuất hiện, lập tức nghĩ cách mang nàng trở về.

Việc này không thể gấp gáp được, chỉ có thể đi một bước xem một bước.

Sáng sớm hôm sau, Cố Vân Đông đã chuẩn bị đi tới thôn Đại Khê.

Hôm nay là ngày thôn Đại Khê chính thức khởi công, cô vẫn sắp xếp một chút, mang theo Liễu Diệp và Thiệu Toàn qua đó.

Cô cho rằng mình tới rất sớm, không ngờ lúc đến, đã có không ít người dân trong thôn Đại Khê, cùng với đám người Mao Dũng ở bên đất hoang kia chờ đợi.

Người dân trong thôn Đại Khê đang hỏi Mao Dũng về tình huống, tựa hồ muốn hỏi xem tương lai mọi người sẽ làm gì trong xưởng này.

Những người đến làm công không biết, nhưng Mao Dũng biết, đương nhiên sẽ giữ kín như bưng, cái gì cũng không chịu nói.

Ngay cả Tạ trưởng thôn hỏi hai lần cũng không thể hỏi ra.

Cho đến nhìn thấy Cố Vân Đông lại đây, Mao Dũng vội vàng mang người đứng lên, chờ đợi cô phân phó.

Tạ trưởng thôn cũng mang theo người dân trong thôn đứng ở một bên, không quấy rầy bọn họ khởi công.

Cố Vân Đông nhìn lướt qua một vòng đám người phía sau Mao Dũng, có thêm năm sáu gương mặt xa lạ, xem ra hắn mới tìm tới làm việc.

Lúc trước Mao Dũng đã thương lượng qua với cô, nói muốn hoàn thành công việc trong thời gian ngắn, vậy người làm vẫn có chút ít, hỏi xem có thể tuyển thêm vài người không.

Cố Vân Đông không ý kiến, bảo hắn cứ việc đi tìm, cô tin hắn có chừng mực.

Mao Dũng tìm mấy người làm việc nhanh nhẹn trong thôn mình tới, mấy người trong thôn biết hắn được quý nhân coi trọng, trong tay không thiếu việc, hưng phấn vô cùng, sáng sớm đã đi theo đến đây.

Kỳ thật Mao Dũng cũng không phải là không nghĩ tới người dân trong thôn Đại Khê, dù sao những người này ở chỗ này, ra ngoài xây xưởng đều thuận tiện.

Nhưng hắn biết rõ sau khi xây dựng xưởng xong, người dân trong thôn Đại Khê có thể sẽ nhận được một công việc tốt. Nhưng người trong thôn của hắn lại bởi vì cách quá xa, rất khó làm việc trong xưởng.

Cho nên, hắn tất nhiên phải chiếu cố những người trong thôn của mình trước.

Cố Vân Đông có thể lý giải tâm tư của Mao Dũng, cho dù là cô, có chuyện tốt cũng muốn đưa đến cho người thân cận của mình trước. Chỉ cần những người này làm việc chăm chỉ, cô cũng không ý kiến.

Sau khi cô đứng đó một lúc lâu, vật liệu gỗ và ngói đều đã được vận chuyển tới.

Mao Dũng lập tức mang theo người bắt đầu bận rộn làm việc, Cố Vân Đông đến nhà trưởng thôn uống chén trà, ở lại thôn Đại Khê hơn nửa ngày, thấy mọi thứ đều tiến hành đâu vào đấy nên đi về.

Ngồi trên xe ngựa, Liễu Diệp cùng tới đây mới mở miệng, một hồi lâu mới lấy hết can đảm thấp giọng nói: “Phu nhân, vừa rồi ta nhìn thấy có không ít người dân trong thôn muốn tiến lên nói chuyện với ngài.”

Liễu Diệp đi theo bên cạnh Cố Vân Đông thời gian không dài, khi có những người khác ở đây thì không sao, nhưng khi một mình đối mặt với quận chúa sẽ rất bối rối, trong lòng bất an.

Nhưng Thích ma ma đã nói với nàng, nếu không cố gắng biểu hiện mình, sau này ở trước mặt quận chúa còn không nói nên lời, sớm muộn gì cũng bị người mới thay thế, cả đời cũng chỉ có thể làm tiểu nha hoàn.

Chắc nàng nên học hỏi Thủy Đào tỷ nhiều hơn, ma ma nói rất đúng, quận chúa tính tình tốt, sẽ không vô duyên vô cớ nổi giận với hạ nhân, chỉ cần nàng làm việc tốt, tương lai tất nhiên sẽ ổn.

Cố Vân Đông nhìn Liễu Diệp, có chút bất ngờ khi nha đầu này chủ động mở miệng.

Cô mỉm cười, trả lời: “Bọn họ đều muốn hỏi ta về chuyện của xưởng, bọn họ muốn tìm việc làm, chỉ là hiện giờ vẫn chưa tới lúc, ta cũng không cần thiết trả lời bọn họ trước.”

Liễu Diệp gật đầu: “Vậy thì phu nhân, phu nhân đến lúc đó tuyển người, cũng muốn tự mình tới đây sao?”

Nàng vừa nói, vừa nhìn thấy có ánh mặt trời bên ngoài chiếu vào có chút nắng, vội vàng cầm lấy cây quạt, nâng lên che cho Cố Vân Đông.

Cô nhìn động tác của nàng, nhướng mày.

Nha đầu này tuy nhát gan, nhưng làm việc cẩn thận, người cũng ngoan ngoãn.

Tuy Đồng Thủy Đào có lá gan lớn, nhưng làm việc lại không bằng nàng. Có điều nha đầu kia rất trung thành cũng rất nghe lời, nhiều năm như vậy cũng hình thành ăn ý với cô.

Còn có nha đầu Hồng Diệp kia, là người biết nhìn sắc mặt, tương lai bồi dưỡng một chút sẽ là người khéo léo, có thể một mình đảm đương một mặt.

Ba nha đầu mỗi người đều có sở trường riêng, Cố Vân Đông chợt cảm thấy bên người có vài người như vậy, chính mình đúng là có thể bớt lo không ít.

Quả nhiên, từ nghèo thành giàu thật dễ quen.

Cô vừa lắc đầu thở dài vừa trả lời: “Lần đầu tuyển người, vẫn phải tự mình qua xem, chờ bồi dưỡng được quản sự, về sau sẽ giao cho bọn họ.”

Liễu Diệp cái hiểu cái không gật đầu, thấy mặt trời bên ngoài hơi chuyển hướng, nàng vội vàng dời quạt sang bên cạnh.

Xe ngựa rất nhanh đã dừng trước cửa nhà, Cố Vân Đông vừa về nhà đã bắt đầu chuẩn bị chương trình học để ngày mai đến trường huyện.

Dù sao cũng lần đầu tiên làm phu tử, trong lòng vẫn có chút khẩn trương, tốt xấu gì cũng phải soạn bài trước mới được.

Nhưng khi thật sự bắt đầu soạn bài, cô lại có chút không thể xuống tay, rốt cuộc nên dạy như thế nào??

Cuối cùng cô viết hai từ ‘bài giảng’ trong cuốn sách soạn bài của mình, sau đó lại không viết thêm một từ nào nữa.

Tới đâu hay tới đó, tùy cơ ứng biến.

Cố Vân Đông yên tâm chơi cùng con trai.

Bình Luận (0)
Comment