Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1447 - Chương 1447. Cố Vân Đông Đi Làm Phu Tử

Chương 1447. Cố Vân Đông đi làm phu tử Chương 1447. Cố Vân Đông đi làm phu tử

Chương 1447: Cố Vân Đông đi làm phu tử

Sáng sớm hôm sau, Cố Vân Đông đến, cô mặc trang phục đơn giản màu xanh nhạt, để Liễu Diệp búi tóc gọn gàng cho mình, dùng một cây trâm bạch ngọc cố định lại, trên lưng mang theo một bảng vẽ tự chế, mang giày màu trắng, trực tiếp đi đến trường huyện.

Thích ma ma ở sau lưng nhìn trang phục này của cô, tuy rằng kỳ lạ, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy tư thái rất thanh cao thoát tục.

Cố Vân Đông vẫn mang theo Liễu Diệp, nha đầu này cũng không biết nghĩ như thế nào mà còn khẩn trương hơn cô.

Sợ cô vào trường huyện không quen, nàng còn mang theo giỏ, bên trong đặt dụng cụ pha trà, thức ăn, quạt và mấy thứ đồ vật linh tinh khác, đều là chuẩn bị cho cô trong thời gian nghỉ ngơi.

Cố Vân Đông cũng kệ nàng, chờ tới trường huyện, cô trực tiếp đi đến ‘văn phòng’.

Điều khiến cô bất ngờ chính là, giáo dụ và Sầm Lan đều không ở đây, chỉ có một mình Tào phu tử ở đây, nhưng mà vẻ mặt rất buồn khổ, bộ dạng đứng ngồi không yên.

Sau khi Cố Vân Đông đi vào, hắn đột nhiên đứng lên, cười nói với Cố Vân Đông: “Phu nhân đã tới rồi sao?”

“Ở trường huyện, gọi ta là Cố phu tử.” Cố Vân Đông biểu tình nghiêm túc sửa chữa, trong lòng có chút âm thầm sảng khoái.

Tào phu tử: “…” Ngài vui vẻ là tốt rồi.

Hắn cười gượng hai tiếng, hơi chắp tay: “Cố phu tử, giáo dụ đại nhân và Sầm tiên sinh đều ra ngoài có việc, nên bảo tại hạ đưa ngài đến giảng đường. Ngài…… Ngài đã chuẩn bị tốt chưa?”

“Chuẩn bị xong rồi.”

“Vậy thì mời Cố phu tử đi theo ta.” Tào phu tử dẫn đường ở phía trước đi ra cửa.

Cố Vân Đông dặn Liễu Diệp ở chỗ này chờ: “Ngươi nghỉ ngơi một lát, có chuyện gì ta sẽ cho người lại đây gọi ngươi.”

“Vâng, phu nhân.”

Mặc dù Liễu Diệp lo lắng, nhưng vẫn lui ra phía sau vài bước, dừng lại trước bàn làm việc thuộc về Cố Vân Đông, bày biện những món đồ trong giỏ lên bàn.

May mắn nàng đã chuẩn bị đầy đủ, nhìn án thư của những tiên sinh khác, giấy, bút, nghiên mực đều trang bị đầy đủ hết. Nàng lấy tất cả những thứ này ra, còn có giá bút, vật chặn giấy, v.v., đều ở bên trong giỏ.

Liễu Diệp ở bên này thật cẩn thận sắp xếp, Cố Vân Đông bên kia đã đi theo Tào phu tử tới cửa giảng đường.

Cô đang muốn đi vào đi, lại phát hiện Tào phu tử đứng ở cửa, vẻ mặt khó xử.

Cố Vân Đông ngẩn người, gọi hắn một tiếng: “Tào phu tử?”

“À, phu nhân, ta nhớ ta còn có chút việc……”

Cố Vân Đông hiểu ra, cô đã nói, hôm nay ngày đầu tiên cô tới đây, không nói cái khác, chỉ nói đến thân phận làm phu tử này của cô, giáo dụ và Sầm Lan đều không ở đây thì có vẻ rất kỳ quái.

Đây là cố ý tránh đi, thấy dáng vẻ của Tào phu tử, có lẽ cũng hận không thể rời đi.

Cô không khỏi cảm thấy buồn cười, lúc trước cật lực đề cử cô tới đây như vậy, nói ra biết bao nhiêu đạo lý lớn nhỏ, giống như nếu cô không tới trường huyện sẽ có tổn thất lớn. Còn bởi vậy mà vô cùng tri kỷ xếp cho cô dạy buổi đầu tiên.

Sao lại gần đến ngày, bọn họ ngược lại sợ hãi trốn ra ngoài? Là lo lắng thư sinh náo loạn phản đối ư?

Tào phu tử bị cô nhìn có chút chột dạ, nhưng không còn cách nào, hôm qua bọn hắn có thử thăm dò qua suy nghĩ của những thư sinh này, cố ý nhắc tới một vị tài nữ của tiền triều, còn nói, nếu lúc này có tài nữ làm phu tử có lẽ cũng có thể bồi dưỡng ra không ít thư sinh ưu tú.

Kết quả còn chưa dứt lời, những thư sinh phía dưới đã phản ứng thật lớn.

Không nói đến những con cháu nhà giàu như Phạm Ỷ Lâm, ngay cả những con cháu nhà nghèo khó như Triệu Cảnh, tựa hồ cũng không hài lòng với chuyện này.

Cố Vân Đông nghe xong hắn nói, quả thực cạn lời: “Người Sầm Lan, Sầm tiên sinh kia không phải rất biết cách nói chuyện sao? Không thể thuyết phục được bọn hắn sao?”

Tào phu tử cười gượng một tiếng, hắn có thể nói bởi vì lúc trước Sầm tiên sinh nói quá dong dài, hiện tại chỉ cần hắn mở miệng, sẽ có thư sinh cố ý nói sang chuyện khác hoặc là gây sự sao?

Cố Vân Đông không kiên nhẫn phất tay: “Được rồi, ngươi trở về đi, ta tự mình giải quyết.”

“Vậy tại hạ xin trước cáo từ.” Tào phu tử thở phào nhẹ nhõm, tuy nói cáo từ, nhưng cũng không dám đi xa, đi tới chỗ rẽ thì dừng lại, sợ Cố Vân Đông xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Người này dù sao cũng là huyện lệnh phu nhân. Tuy đám thư sinh kia không dám đánh người, nhưng chỉ sợ nói chuyện quá sắc bén, khiến huyện lệnh phu nhân thẹn quá hóa giận mà bật khóc.

Hiện tại Tào phu tử có chút hối hận, khi ấy không ngăn cản Sầm tiên sinh tung chiêu bất ngờ.

Cố Vân Đông đứng ở cửa, trước tiên chưa đi vào.

Lỗ tai lại dựng lên, nghe động tĩnh bên trong.

Giờ phút này, trong giảng đường khá ồn ào, tuy rằng đã vào học, nhưng phu tử chưa tới, ai nấy vẫn rất tự do như trước.

“Không phải nói hôm nay bài học đầu tiên là học vẽ sao? Sao đến lúc này rồi, mà phu tử vẫn chưa tới?”

“Ta nghe nói người dạy vẽ là một vị phu tử mới tới, tài hội họa cực cao siêu, thầy chỉ dẫn và đại nhân đặc biệt mời từ bên ngoài tới. Một tuần chỉ dạy một bài, có vẻ địa vị rất cao.”

“Chẳng trách người này lại chậm chạp như vậy, cậy già lên mặt.”

“Ta nói với các ngươi này, chờ lát nữa phu tử này tới, chúng ta ra oai phủ đầu hắn. Thật hoang đường, thật sự cho rằng người nào cũng có thể tới dạy chúng ta, ngay cả một công danh tú tài cũng không có, chỉ là một họa sĩ mà thôi, cũng xứng để chúng ta gọi một tiếng phu tử sao?”

“Đúng vậy, hắn gánh nổi sao? Hắn dám đáp ứng sao?”

Khóe miệng Cố Vân Đông nhếch lên, bên tai đột nhiên truyền đến giọng nói của Thái Việt: “Phạm huynh, ta cảm thấy như vậy không tốt. Đã là trường huyện mời đến, thì nhất định có bản lĩnh. Cho dù hắn không tham gia khoa cử khảo thí, nhưng ít ra ở phương diện hội họa sẽ xuất chúng.”

“A Việt à, ngươi quá ngu ngốc, ngươi không biết thế gian hiểm ác này, hạng người mua danh chuộc tiếng rất nhiều. Ngươi còn nhỏ, các ca ca này sẽ làm gương cho ngươi, dạy ngươi thái độ đối mặt người tự cao tự đại kia.”

Thái Việt còn muốn nói gì đó, Cố Vân Đông đã duỗi tay gõ lên cánh cửa.

Giảng đường nháy mắt yên tĩnh, Cố Vân Đông nở nụ cười, nâng bản vẽ lên, cất bước đi vào.

Thái Việt ngồi ở phía sau ngẩng đầu, nhìn thấy người tới đều sợ ngây người.

Cũng may những người khác trong giảng đường khi nhìn thấy là một nữ nhân đi vào, cũng ngây người, ngược lại không có gì đặc biệt.

Cố Vân Đông nhân cơ hội nháy mắt ra hiệu với Thái Việt, cậu nhóc khẽ nuốt nước miếng, vội vàng dụi hai mắt. Sau một lúc lâu rốt cuộc xác định, biểu thẩm, có lẽ, có khả năng, chính là vị phu tử dạy vẽ được mới tới kia.

Bởi vì hắn nhìn thấy bảng vẽ kia, hắn và biểu thẩm cũng ở chung lâu, đương nhiên gặp qua Cố Vân Đông vẽ chân dung Trì Trì, thỉnh thoảng sẽ mở bảng vẽ này ra làm giá đỡ.

Cậu nhóc kính nể biểu thẩm, cảm thấy cô vẽ tranh chì than quả thật không ai sánh bằng, nhưng lại chưa từng nghĩ tới, cô sẽ đến làm phu tử??

Thái Việt không khỏi nhìn về những người khác, đám người Phạm Ỷ Lâm đột nhiên phục hồi lại tinh thần.

Ngay sau đó tò mò nhìn về phía Cố Vân Đông, hỏi: “Vị này…… Phu nhân, nơi này là giảng đường, có phải ngài đi nhầm chỗ rồi hay không? Muốn tìm người, bên này đi ra ngoài rẽ trái, có căn phòng tên là Trí Trai, ngài có thể đến bên đó hỏi một chút.”

Cố Vân Đông mỉm cười, sau khi nhìn lướt qua một vòng, chậm rãi lắc đầu: “Không, ta không phải tới tìm người, ta, chính là phu tử mới tới của các ngươi.”

Bình Luận (0)
Comment