Chương 1448: Phản đối Cố Vân Đông
Cố Vân Đông vừa dứt lời, một đám thư sinh ở đây đều mở to hai mắt nhìn, biểu tình đều nứt ra.
Rất tốt, rất sốc và bất ngờ.
Cố Vân Đông đặt bảng vẽ xuống, mở miệng nói: “Ta họ Cố, các ngươi có thể gọi ta là Cố phu tử, ta……”
“Giỡn gì vậy?” Bỗng nhiên có người phía dưới đứng lên, sắc mặt xanh mét nhìn cô: “Ngài là phu tử tới dạy chúng ta vẽ á?”
“Không sai.”
“Ngài là nữ!!”
Cố Vân Đông gật đầu mỉm cười: “Điểm này rất rõ ràng.”
“Nữ tử làm sao có thể làm phu tử của chúng ta?"
Cố Vân Đông tiếp tục mỉm cười: “Vì sao không thể? Cổ nhân có câu, học thầy không tày học bạn. Ta bất tài, những mặt khác có lẽ không bằng các ngươi, nhưng phương diện vẽ tranh còn có thể đem ra so được, chẳng hạn như vẽ tranh chì than, muốn dạy các ngươi vẫn dư sức. Tuy ta là nữ nhân, nhưng từ xưa đến nay, nữ nhân có tài học cũng không ít, ví dụ như……”
“Hoang đường.” Phía dưới lại có vài thư sinh quát lớn: “Có tài học thì như thế nào? Ngài có bản lĩnh kia, ngài đến những nhà giàu có mà dạy những tiểu thư quyền quý kia, tới trường huyện góp vui làm gì? Tương lai chúng ta đều muốn tham gia khoa cử, bị ngài dạy vẽ tranh, truyền ra ngoài sẽ bị chê cười.”
“Đúng vậy, rốt cuộc là giáo dụ đại nhân nghĩ như thế nào, lại đi tìm một nữ nhân tới dạy chúng ta, quả thực chưa từng nghe thấy.”
“Chẳng trách hôm qua Tào phu tử nói chuyện cứ kì lạ, liên tục nói nữ nhân tài hoa hơn người như thế nào, lại được coi trọng như thế nào, còn hỏi chúng ta nếu gặp được loại tình huống này sẽ ra sao. Thì ra là thế, thì ra là thế.”
Cố Vân Đông chậm rãi thở ra, bình tĩnh, bình tĩnh, những chuyện này đều là bình thường, đã sớm chuẩn bị tâm lý.
Một đám nhóc con thiếu hiểu biết, có loại này phản ứng cũng có thể lý giải, từ từ nói chuyện được.
Cố Vân Đông hơi nâng cao giọng nói: “Không phải mọi việc đều có ngoại lệ sao, giáo dụ đã có quyết định như vậy, khẳng định đã suy nghĩ kỹ càng, hắn cũng khẳng định ta……”
Phía dưới vẫn cãi cọ ồn ào, không ai nghe Cố Vân Đông nói chuyện.
“Tóm lại việc này thật sự quá đáng, ta phản đối, ta muốn đi tìm giáo dụ đại nhân nói cho rõ ràng, trường huyện không phải là nơi thầy ấy có thể làm xằng bậy.”
“Ta vốn cho rằng Lưu huấn đạo đi rồi, xử phạt mấy người Lý Năng, trường huyện rốt cuộc có thể trở về quỹ đạo, dạy học thật tốt. Ai ngờ lúc này mới mấy ngày, đột nhiên làm ra một chuyện như vậy.”
Cố Vân Đông thở ra một hơi, cố gắng cao giọng nhắc lại: “Ý ta là, nếu giáo dụ đại nhân khẳng định ta……”
“Mấy người chúng ta bàn bạc một chút, xem tìm phu tử nên nói như thế nào.”
Cố Vân Đông: “Nếu hắn đã khẳng định ta……”
“Nếu giáo dụ đại nhân không coi trọng chúng ta, thì trường huyện không đến cũng được.”
Trên trán Cố Vân Đông hơi nổi gân xanh: “Nếu hắn đã khẳng định……”
“Đúng vậy, chúng ta trở về tự mời phu tử, cũng không phải không mời nổi.”
Cố Vân Đông từ bỏ, cô chậm rãi nhấc chân lên.
‘Rầm’ một tiếng, thế giới yên tĩnh.
Một đám nhóc ngu dốt, Vân Thư nhỏ hơn bọn hắn mười mấy tuổi cũng hiểu chuyện hơn nhiều, đám người không ra gì này, có hiểu cái gì gọi là nghe lời người ta hay không?
Cố Vân Đông ngẩng đầu, khẽ thổi mái tóc trước trán, nhìn về phía mọi người trợn mắt há hốc mồm dưới bục giảng: “Đều nói xong cả rồi? Bây giờ đến lượt ta nói?”
Các thư sinh phía dưới lớp không nhịn được nuốt nước miếng, toàn bộ ánh mắt đều hoảng sợ nhìn án thư sụp đổ.
Ngay sau đó, chậm rãi ngẩng đầu, đối diện với khuôn mặt không chút thay đổi của Cố Vân Đông.
Cố Vân Đông không còn thái độ nói chuyện tử tế với họ như trước nữa, trực tiếp cầm lấy thước rơi trên mặt đất, gõ mạnh lên mặt tường, nói: “Ta mặc kệ các ngươi có vui hay không, có suy nghĩ hay thành kiến gì với nữ phu tử, đó đều là chuyện của các ngươi, hiện tại, ta chính là phu tử dạy vẽ tranh cho các ngươi, có thích học hay không, cho dù không muốn học cũng phải ngoan ngoãn ngồi đó cho ta.”
Cô cười lạnh một tiếng, nhìn quét một vòng: “Ngồi vào chỗ cho ta, nếu ai còn dám nói thêm một câu, còn dám hạ thấp nữ nhân, cũng đừng trách ta không khách khí.”
Thư sinh phía dưới không nhịn được nuốt nước miếng, có mấy người nhát gan hơi rụt cổ.
Cố Vân Đông hừ lạnh một tiếng, vừa định cho người khiêng cái bàn này đi, lại đổi một cái khác tới.
Không ngờ Phạm Ỷ Lâm ngồi ở hàng ghế đầu đột nhiên đứng lên, cũng một vẻ mặt nghiêm túc nói: “Cố phu tử có ý gì? Ngài phá hủy giảng đường như vậy là muốn uy hiếp chúng ta sao? Nếu chúng ta không nghe, ngài muốn không khách khí với chúng ta như thế nào, động thủ đánh chúng ta một trận sao?”
Có người đi đầu, những thư sinh khác vốn bị khiếp sợ, lập tức phản ứng lại.
Đúng vậy, cho dù nàng ấy có thể giẫm nát bàn làm việc thì sao? Bọn họ cũng không phải chưa thấy qua người như vậy?
Nhà bọn họ cũng có hộ vệ, những người đó đều có thể làm được.
Nữ nhân này cũng chỉ hù dọa bọn họ mà thôi, nơi này là trường huyện, chẳng qua cô chỉ là một nữ tử mà thôi, chẳng lẽ thật sự dám động thủ?
Nghĩ vậy, một đám đều đứng dậy, bộ dạng không chịu khuất phục.
Cố Vân Đông nhìn về phía Phạm Ỷ Lâm, hỏi: “Cho nên, ngươi vẫn không có ý định nghe giảng bài phải không?”
“Đúng vậy, chúng ta sẽ không nghe bài giảng này. Chúng ta sẽ đi tìm giáo dụ đại nhân, nếu hắn còn cố chấp theo ý mình, muốn mời ngài làm phu tử ở trường huyện, vậy thì trường huyện này chúng ta không đến cũng được. Đến lúc đó, để xem rốt cuộc giáo dụ đại nhân sẽ đứng về phía chúng ta, hay là sẽ đứng về phía ngươi.”
Phạm Ỷ Lâm không sợ hãi, đứng lên bước tới, hắn đứng yên trước bàn bị gãy kia, cũng đứng trước mặt Cố Vân Đông, hơi nâng cằm cười giễu, nói: “Làm gãy bàn thì như thế nào? Hiện tại ta muốn đi, chẳng lẽ ngài còn có thể ngăn cản chúng ta sao?”
“Đúng vậy, ngài muốn ngăn chúng ta, trừ phi đánh ngã toàn bộ chúng ta.”
Một đám con cháu nhà giàu phía sau Phạm Ỷ Lâm đều đi theo, ngẩng đầu khinh thường Cố Vân Đông.
Cô nở nụ cười: “Phải nói rằng, đã rất lâu rồi không có ai đưa ra yêu cầu kỳ quái với ta như vậy. Nếu các ngươi thành tâm thành ý như vậy, ta đây sao có thể phụ lòng kỳ vọng của các ngươi chứ? Đúng không?”
Phạm Ỷ Lâm nhíu mày, xoay người đi ra ngoài.
Cố Vân Đông đột nhiên duỗi tay về phía trước, giơ thước trước mặt hắn.
Phạm Ỷ Lâm cười giễu một tiếng, đẩy thước ra, bước nhanh ra khỏi giảng đường.
Thư sinh phía sau hắn thấy thế, cũng nhao nhao đuổi theo.
Cố Vân Đông đứng tại chỗ, Thái Việt lo lắng nhìn qua, đám người Triệu Cảnh cũng hai mặt nhìn nhau, nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.
Mắt thấy đám người Phạm Ỷ Lâm đều ra cửa, rốt cuộc Thái Việt không nhịn được, nhưng mà hắn vừa muốn đứng lên, Cố Vân Đông lại chợt xoay người, đi nhanh ra ngoài.
“Phạm Ỷ Lâm.” Cô đứng ở cửa gọi lớn một tiếng.
Hắn xoay đầu: “Bất kể ngài có nói gì, ta cũng sẽ không đồng ý cho nữ phu tử tới dạy chúng ta.”
“Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, ta chỉ không muốn phụ lòng kỳ vọng của các ngươi mà thôi.”
Nói xong, cô lắc mình một cái, những người khác còn chưa kịp lấy lại tinh thần, thước trong tay Cố Vân Đông đã hung hăng quất lên lưng Phạm Ỷ Lâm.