Chương 1449: Vậy mà lại thật sự động thủ
Phạm Ỷ Lâm mở to hai mắt: "Ngài dám..."
Cố Vân Đông mỉm cười, một câu cũng không nói, một cước đạp vào đầu gối hắn, trực tiếp đạp người ngã xuống đất.
Đám người Phạm Ỷ Lâm nhất thời đều sợ ngây người, nàng ta thật sự dám động thủ?
Không chỉ có hắn, đám người Thái Việt va Triệu Cảnh chạy ra ngay sau đó cũng kinh ngạc nhìn một màn trước mặt.
Tào phu tử trốn ở góc tường nín thở hô hấp, không dám tin nhìn Cố Vân Đông. Ngài ấy, ngài ấy, thực sự đánh học sinh? Tuy rằng thỉnh thoảng hắn cũng sẽ đánh tay vào lòng bàn tay, nhưng đó là thao tác bình thường dạy dỗ học sinh học hành không thành mà thôi, không giống như Thiệu phu nhân đánh ngã người ta trên mặt đất.
Tim của Tào phu tử muốn nhảy ra, vội vàng muốn xông ra ngăn lại.
Trước mặt lại bỗng nhiên có một bàn tay ngăn lại, hắn sửng sốt, quay đầu nhìn thấy nha hoàn trước đó đi theo Cố Vân Đông kia.
Liễu Diệp quả thật nhát gan, lúc này đối mặt với Tào phu tử, nói chuyện cũng rất thấp, nhưng ngữ khí lại rất kiên định: "Phu tử, ngài không nên đi thì tốt hơn, phu nhân nhà chúng ta làm việc có chừng mực."
“Cái này gọi là có chừng mực? Cũng đã ra tay.”
“Vậy cũng khẳng định là đám thư sinh kia chọc giận phu nhân nhà ta trước, ngươi yên tâm đi, phu nhân xuống tay biết phân biệt nặng nhẹ. Bây giờ ngươi đi qua, ngược lại làm hỏng chuyện, làm phu nhân không, không cao hứng nữa. Không được nữa thì còn có đại nhân nhà ta.”
Tào phu tử cau mày, tuy nói như thế, nhưng bảo hắn trơ mắt nhìn, cũng không tốt lắm.
Liễu Diệp cẩn thận, thấy biểu tình kia của hắn hơn phân nửa đã đoán ra chút ý tứ trong lòng hắn, vì vậy nhỏ giọng đề nghị: "Nếu không, chúng ta quay lưng lại với họ và bịt tai?"
Biểu tình Tào phu tử khó nói hết: "..."
Nhưng một lát sau, hắn yên lặng xoay người, đưa tay che lỗ tai.
Mà lúc này trên bãi đất trống trước cửa giảng đường, Phạm Ỷ Lâm ngã xuống đất đau đớn ngẩng đầu, hô với những học sinh phía sau: "Còn sửng sốt làm gì nữa? Nàng ta đã dám đánh người, chúng ta không phản kháng, chẳng lẽ còn cùng nàng ta giảng đạo lý hay sao?”
Mọi người đột nhiên thanh tỉnh, lúc này sắc mặt tái xanh vọt tới: "Ngươi thân là phu tử huyện học, lại dám dùng thủ đoạn bạo lực như vậy đánh học sinh, còn có văn hóa hay không.”
“Hiện giờ đã thừa nhận ta là phu tử huyện học rồi?” Cố Vân Đông giơ tay lên lật úp một người đang xông tới trước mặt.
Những người này thật ra cũng học qua một chút công phu quyền cước, nhưng tâm tư đều đặt ở trên việc đọc sách, cái gọi là công phu thật sự so với gối đầu thêu hoa còn không bằng, ở trước mặt Cố Vân Đông hoàn toàn không đủ nhìn.
Cố Vân Đông còn chưa dốc hết toàn lực, những người này đã toàn bộ bị quật ngã xuống đất, đến đứng cũng không đứng dậy được, ôm tay chân ở bên kia ai ai kêu đau.
Triệu Cảnh nhíu nhíu mày, tuy rằng hắn và Phạm Ỷ Lâm nước sông không phạm nước giếng, nhưng rốt cuộc cũng là bạn cùng một huyện học, mắt thấy bọn họ bị đánh, nào có đạo lý ngồi yên không để ý?
Chẳng qua đối phương là nữ tử, bọn họ xông lên đánh có phải không tốt lắm hay không?
Nhưng mắt thấy bọn Phạm Ỷ Lâm đều thống khổ kêu lên tiếng, Triệu Cảnh cuối cùng vẫn cắn răng, muốn đi lên.
Thái Việt vội vàng kéo cánh tay hắn lại: "Đừng đi.”
Triệu Cảnh không thể tưởng tượng nổi nhìn hắn: "Ngày thường không phải đệ có quan hệ tốt với Phạm Ỷ Lâm sao? Sao lúc này nhìn bọn họ bị đánh, ngay cả một câu cũng không nói, còn ngăn cản chúng ta.”
Thái Việt lau mặt một cái: "Huynh không biết biểu... Không biết tính tình Cố phu tử, vẫn là không nên đi lên ra mặt thì tốt hơn."
Triệu Cảnh nhíu mày:"Nói giống như ngươi biết rõ lắm vậy.”
Trong lúc hai người đang nói chuyện, Cố Vân Đông đã vỗ vỗ tay đứng thẳng người, vung thước trong tay chỉ về phía bọn họ.
"Các ngươi, đúng, chính là các ngươi, lại đây đỡ bọn họ trở về giảng đường cho ta." Cô chỉ chỉ đám người Thái Việt và Triệu Cảnh, rất tự nhiên mà hạ mệnh lệnh.
"Thật sự là, lãng phí thời gian của ta, một tiết học đã qua nửa tiết, ta một tháng chỉ có ba canh giờ mà thôi."
Cố Vân Đông nói xong, cũng không để ý tới động tĩnh phía sau, trực tiếp trở về giảng đường.
Đám người Triệu Cảnh hai mặt nhìn nhau, Thái Việt đã nhanh nhẹn chạy đến bên cạnh Phạm Ỷ Lâm, đỡ người dậy.
Phạm Ỷ Lâm nghiến răng: "Con hổ cái này, chờ cho ta, ta nhất định..."
"Suỵt, đừng nói nữa, Phạm huynh. Bây giờ biểu... Cố phu tử đối với huynh coi như hạ thủ lưu tình, nếu huynh không bỏ qua sẽ phải chịu khổ đấy. "
"Đệ nói cái gì?" Phạm Ỷ Lâm không thể tin nhìn người bên cạnh, khó có thể tưởng tượng hắn lại không đứng về phía mình, còn đứng ở bên người phụ nữ kia.
Thái Việt thở dài một hơi: "Phạm huynh, huynh cũng đừng náo loạn nữa. Huynh có náo loạn đến đâu huynh cũng không thắng được, Cố phu tử lợi hại lắm, một người chưa từng trải qua sự đời như huynh làm sao có thể là đối thủ của nàng?"
‘Ta, ta chưa từng trải? Ta... Chờ đã, ý đệ là sao? A Việt, sao ta nghe ý của đệ, hình như đệ biết vị Cố phu tử này?”
Thái Việt mím môi, cúi đầu khoác cánh tay không bị thương lên vai mình.
Biểu thẩm hắn quả nhiên rất có chừng mực, đánh đều là tay trái, tay phải dùng để cầm bút sẽ không đụng vào.
"Chờ sau này huynh sẽ biết, đi thôi, ta đỡ huynh trở về giảng đường, chúng ta học thật tốt."
Phạm Ỷ Lâm còn muốn hỏi gì nữa, nhưng Thái Việt không chịu nói, chỉ đỡ hắn đi về phía trước.
Cố Vân Đông ngồi trên ghế, cũng không thèm nhìn cái bàn kia, cầm thước nhẹ nhàng gõ vào lòng bàn tay.
Phạm Ỷ Lâm được đỡ trở về, đám người phía sau hắn cũng được đỡ trở về.
Những người này tuy rằng vẫn rất bất mãn, thậm chí nghiến răng nghiến lợi vẻ mặt thống hận, nhưng rốt cuộc không dám nói nhiều, cũng không dám khiêu khích cô nữa.
Người này sẽ không vì ngươi khiêu khích mà thẹn quá hóa giận, cũng sẽ không bởi vì ngươi không hợp tác mà phẫn hận xấu hổ.
Cô chỉ đơn giản thô bạo trực tiếp động thủ, giống như không thèm để ý chút nào đến việc có thể bị huyện học trừng phạt hay không.
Cố Vân Đông nhìn lướt qua một vòng: "Xem ra đều đã trở lại rồi? Rất tốt, thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa, chính thức bắt đầu lớp học thôi. Ta hy vọng bài giảng tiếp theo của ta, mấy người có thể lắng nghe một cách cẩn thận, nếu không ta sẽ không ngại mà làm điều đó một lần nữa. Đừng cố chọc giận ta nữa, nếu không mấy người thậm chí còn không thể ra khỏi cánh cửa này, biết chưa?”
Phía dưới không có một học tử nào trả lời, Cố Vân Đông cũng không ngại, dù sao từ biểu tình của bọn họ mà xem, cô biết những người này đều hiểu.
Nhưng nhìn ci bàn làm việc bị hỏng trước mặt này, Cố Vân Đông vẫn nhíu nhíu mày, chỉ hai học tử ngồi ở phía trước: "Các ngươi giúp ta nâng cái bàn này ra bên ngoài, đổi một cái khác vào.”
Bàn làm việc này chính là án, cũng không nặng, hai người thừa sức nâng.
Triệu Cảnh và Phương Sùng Tuấn bị điểm danh liếc nhau một cái, vội vàng đứng lên nâng bàn.
Mắt thấy bọn họ muốn đi ra cửa, Cố Vân Đông nhàn rỗi thêm một câu: "Đúng rồi, các ngươi đi ra ngoài cũng không cần đi cáo trạng, giáo dụ đại nhân với huấn đạo đều không có ở đây. Ngược lại Tào phu tử đang ở trí trai, các ngươi có thể giải thích tình huống với hắn.”