Chương 1454: Cố Đại Giang thi đỗ tiến sĩ
Thiệu Thanh Viễn vừa vào nhà chính đã nhìn thấy mấy phong thư thật dày đặt trên bàn, nhất thời lại cảm thấy có chút gánh nặng, nhiều thư như vậy sợ là phải đọc đến buổi tối đi?
Hắn đi đến bên cạnh Cố Vân Đông, đưa tay ôm lấy Trì Trì đang quấy rối muốn bắt lấy giấy viết trong tay mẹ mình, nói: "Kinh thành nhiều thư tới như vậy?"
“Đúng vậy, mỗi người đều có phần."
Cố Vân Đông nói xong thì lấy ra phong thư đặt ở trên cùng: "Đây là do cha viết.”
Trong lúc nói chuyện, đã rút giấy viết thư ra.
Mới vừa nhìn câu đầu tiên, trên mặt Cố Vân Đông lập tức hiện ra biểu tình mừng rỡ.
“Cha thi điện đạt được vị trí thứ tư, ông ấy đã thi đỗ tiến sĩ!”
"Thi trúng tiến sĩ?" Những người khác trong sảnh đường đều dừng động tác trong tay lại, tiến về phía bên này xem.
Thứ nhất, đó là vị trí thứ tư, trong số nhiều thí sinh như vậy đứng thứ tư, đã rất giỏi.
Top 3 Trạng Nguyên Bảng Nhán Thám Hoa, đều là người đọc thơ thư, nhiều năm qua một lòng đều nhào vào học tập, sao có thể giống Cố Đại Giang trải qua nhiều thăng trầm mới có thể định tâm đọc sách.
Tuy rằng bọn họ đều có lòng tin Cố Đại Giang nhất định có thể thi đậu, nhưng thứ hạng như vậy, vẫn nằm ngoài dự liệu của bọn họ.
Cũng vì thời gian quá ngắn, nếu Cố Đại Giang có thể an tĩnh đọc sách thêm vài năm, thi đỗ trạng nguyên cũng được.
Cố Vân Đông trong nháy mắt tinh thần chấn động, tiếp theo nhìn xuống.
Cố Đại Giang trong thư nói, ông ấy vốn muốn về địa phương nhậm chức để chậm rãi rèn luyện.
Nhưng Hoàng Thượng không đồng ý, lúc trước sau khi qua kỳ thi điện, Hoàng Thượng triệu gặp qua tiến sĩ nhóm đầu, cố ý kiểm tra bọn họ một phen.
Sau đó phân một số người đến địa phương làm việc, còn lại đều lưu lại kinh thành.
Cố Đại Giang chính là một trong số người lưu lại, Hoàng Thượng tuy rằng biết ông là phụ thân của Cố Vân Đông, nhưng sau khi kiểm tra mới quyết định lưu lại.
Trong mắt Hoàng đế, Cố Đại Giang có con cái thông minh như vậy, bản thân khẳng định cũng không kém, từ biểu hiện của ông trong điện thí là có thể nhìn ra, nhưng hiển nhiên, Cố Đại Giang còn có năng lực hơn so với trong tưởng tượng của hắn.
Kinh thành đang lúc thiếu người, nhất là sau khi Lỗ vương phản loạn, thanh lý một nhóm quan viên, còn lại đều phải bổ sung.
Cố Đại Giang hiện giờ đang nhậm chức ở Hàn Lâm viện, những tiến sĩ ở Hàn Lâm viện hiện giờ, phàm là có chút thành tựu, đi lên là chuyện rất dễ dàng.
Cố Đại Giang được sắp xếp xong, cũng không nói nhiều. Ông ấy muốn đi địa phương để rèn luyện, nhưng cũng không cưỡng cầu.
Huống chi, hiện giờ Vân Thư còn đang ở Quốc Tử Giám đọc sách, nếu ông ấy mang thê tử nữ nhi đi, lại phải cách xa nhiều năm mới gặp lại.
Vân Đông đã không còn ở kinh thành, bên này lại tách ra, cũng không phải điều bọn họ nguyện ý. Bản thân Cố Đại Giang chính là người coi trọng gia đình.
"Như vậy cũng rất tốt, nhạc phụ vốn là từ địa phương từng bước từng bước đi tới kinh thành, nhiều năm như vậy cũng xem như là rèn luyện rồi. Cho dù không nhậm chức ở địa phương, ta tin tưởng dù ông ấy ở kinh thành cũng sẽ làm ra một phen sự nghiệp.”
Thiệu Thanh Viễn đối với Cố Đại Giang vẫn rất tin tưởng, tuy nói ở địa phương càng dễ kiến công lập nghiệp làm ra thành tích, nhưng điều đó cũng chỉ là tương đối. Có một số quan chức địa phương ngây người hơn mười hai mươi năm, cũng không thể di chuyển thêm một bước.
Miễn là có bản lĩnh, ở đâu cũng có thể tỏa sáng.
Cố Vân Đông gật gật đầu, tiếp theo nhìn xuống.
Bức thư Cố Đại Giang viết vẫn tương đối ngắn gọn, dặn dò tình hình kinh thành, sau đó là tình huống trong nhà, nội dung phía dưới, chính là Dương Liễu viết.
Cố Vân Đông nhịn không được lắc đầu, đôi vợ chồng này ngay cả viết một bức thư cũng phải thể hiện ân ái.
Một người viết một nửa trong một lá thư mới chịu.
Ngữ khí Dương Liễu nhẹ nhàng ấm lòng hơn rất nhiều, bên trong đều là tấm lòng người mẹ không nỡ cùng không yên lòng.
Nhất là bây giờ còn có một đứa cháu ngoại tuổi còn nhỏ, sợ hắn ăn không đủ no mặc không ấm, tha thiết dặn dò đi dặn dò lại. Mọi chuyện cứ làm từ từ, không vội vàng, điều quan trọng nhất là chú ý đến sự an toàn, sức khỏe tốt.
Tuy rằng số chữ nhiều, hơi lải nhải một chút, nhưng Cố Vân Đông lại đọc rất say sưa, toàn bộ lồng ngực đều ấm áp.
Cô nghiêng đầu nhéo nhéo cái mũi Trì Trì: "Bà ngoại con nói, muốn cho con ăn ngon một chút. Nhưng con nhìn cánh tay này của con xem, đã giống như ngó sen rồi.”
Trì Trì tức giận trừng mắt nhìn cô: "Đẹp mắt, Trì Trì, đẹp mắt.”
Ma ma nói, thịt tượng trưng cho phúc khí, hắn là Trì Trì có phúc khí, thịt không thể vứt, hắn phải bảo vệ cho tốt.
Nghĩ xong, hai tay Trì Trì vòng qua trước ngực, gắt gao che cánh tay mình, sợ bị người ta trộm đi.
Thiệu Thanh Viễn cúi đầu đánh giá nhi tử, kỳ thật còn tốt, những hài tử nhà giàu kia đến giai đoạn như Trì Trì này, đứa nào mà không béo nhích như cục thịt? Trì Trì so với bọn chúng, coi như... Thon thả??
Cố Vân Đông dở khóc dở cười, quay đầu tiếp tục đọc thư.
Sau khi nói xong một ít chuyện gia đình, Dương Liễu mới nói đến tính toán của mình.
Nếu Cố Đại Giang đã xác nhận sẽ không đi nhậm chức, vậy tương lai nhiều năm đều phải ở kinh thành. Cho nên bà nghĩ ở kinh thành mở cửa hàng hoa bày bán mặt tiền. Tiệm ở phủ Tuyên Hòa để lại cho Dương lão phụ mẫu tạm thời quản lý.
Chỉ là không đợi bà mở tiệm hoa, đã truyền đến tin Cát thị có thai.
Cố Vân Đông nhìn đến đây, kinh ngạc ngẩng đầu lên: "Sao trong thư nàng ấy gửi tới lại không viết mình có thai?" Trong thư Cát thị chỉ nói chuyện vụn vặt của Tân Minh Các.
Thiệu Thanh Viễn nhìn lướt qua phong thư trên mặt bàn của Tần Văn Tranh gửi tới: "Đại khái, trong phong thư kia có nhắc tới chứ?”
Nhưng Cát thị có thai, Nhiếp Song lại sinh con vào thời điểm này, hơn nữa Hạ ma ma còn đi phủ Vạn Khánh, hai Tân Minh Các ở kinh thành thoáng cái cả ba chủ nhân đều không có thời gian để ý.
Cho nên Dương Liễu đi Tân Minh Các hỗ trợ, kế hoạch mở tiệm hoa tạm thời bị đình trệ.
Cố Vân Đông đọc xong thư, lại quý trọng đặt lên.
Quay đầu định mở phong thư tiếp theo ra, kết quả nhìn thấy một phong thư thật dày, nhất thời có loại cảm giác khó có thể xuống tay.
Bức thư của Vân Thư ... Thật sự là trước sau như một, luôn rất dày.
Thiệu Thanh Viễn bật cười, thay cô rút giấy viết thư bên trong ra.
Chỉ liếc mắt một cái, hắn nhịn không được muốn ném ra ngoài đi.
Tiểu tử này cũng quá có thể viết, gần như kể lại chuyện của hắn ở Quốc Tử Giám một lần. Thuận tiện khen ngợi bản lĩnh của mình khi còn nhỏ tuổi nhưng lại trở thành nhân vật hàng đầu của Quốc Tử Giám.
Cố Vân Đông vuốt trán: "Hắn nói như vậy, ở Quốc Tử Giám không bị đánh sao?”