Chương 1457: Bắt giữ con tin
Thái Việt gật gật đầu, ngày xưa hắn đều học xong thì về nhà.
Hơn nữa hắn mới đến huyện học chưa lâu, ở giữa cũng mới trải qua một kỳ nghỉ mà thôi.
Cố Vân Đông: "Nếu ngày mai phải ra ngoài, vậy hôm nay ngươi hãy nghỉ ngơi thật tốt. Chúng ta đã nói trước rồi, nếu ngày mai thân thể ngươi còn chưa tốt, ta cũng sẽ không dẫn ngươi đi."
“Cháu lập tức trở về phòng." Thái Việt không nói hai lời xoay người rời đi.
Cố Vân Đông lắc đầu bật cười, quay đầu cho người chuẩn bị quần áo ngày mai ra ngoài.
Quần áo của cô hơn phân nửa đều là đơn giản lưu loát, dù sao làm việc thuận tiện, cho dù bẩn cũng dễ dàng giặt. Nhất là cô còn phải đi xưởng đi ruộng đi núi, quá rườm rà sẽ bó tay bó chân.
Vì vậy quần áo thích hợp để tham dự bữa tiệc, lúc này còn đè dưới đáy hộp.
Đến ngày hôm sau, Cố Vân Đông mang theo Hồng Diệp cùng Thiệu Toàn, thêm Thái Việt đã có tinh thần, một đoàn bốn người ngồi xe ngựa trực tiếp đi tới Phạm phủ.
Xe ngựa đi rất chậm, Cố Vân Đông ngồi trong xe nhắm mắt dưỡng thần, Thái Việt ngược lại vén rèm xe nhìn ra ngoài.
Sau khi đi hơn nửa đường, đột nhiên thấy một số người vội vã chạy về phía trước.
Thái Việt có chút kỳ quái, vội vàng thò đầu nhìn lại.
Thiệu Toàn đánh xe đã ngừng lại: "Phu nhân, phía trước hình như xảy ra chuyện.”
Cố Vân Đông mở mắt ra, nhìn qua cửa sổ xe, xa xa hình như có một đám người vây quanh cửa một cửa hàng.
"Người kia, trên người hình như mặc trang phục bộ khoái của huyện nha." Thái Việt đột nhiên chỉ vào một người trong đám người nói: "Có phải đang có vụ án gì không?”
Thiệu Toàn ngăn cản một người đang vội vàng chạy ra ngoài, nhìn người này giống như tiểu nhị cửa hàng hỏi: "Phía trước xảy ra chuyện gì?"
“Ai ôi, ngươi đừng ngăn cản ta, ta phải đi tìm người." Thấy Thiệu Toàn không định thả người, vội vàng trả lời: "Có hai tên trộm giết người cướp của cải trang ẩn thân ở trong cửa hàng, bị mấy người Doãn bộ đầu phát hiện. Kết quả hai người này thẹn quá hóa giận, bị thương muốn chạy trốn, sau khi bị vây lại thì bắt được một con tin, hiện giờ đang cùng Doãn bộ đầu đối đầu nhau.”
Thiệu Toàn nhíu mày, buông tay ra để tiểu nhị kia đi tìm người.
Cố Vân Đông trong xe ngựa tất nhiên cũng nghe được lời bên ngoài, đúng rồi, lúc trước phủ nha bên kia cho tranh vẽ để huyện nha phía dưới tìm Trình Tiểu Tùng, kết quả huyện Tĩnh Bình bên này chưa kịp tìm, Trình Tiểu Tùng cũng đã xuất hiện.
Nhưng Thiệu Thanh Viễn cũng không nói mấy người Doãn bộ đầu dừng động tĩnh tìm kiếm, nếu đã bắt đầu, vừa vặn nhân cơ hội này quét sạch trị an huyện thành.
Nơi này là biên cảnh, vốn là long xà hỗn tạp. Hiện giờ Thiệu Thanh Viễn đã tới, đương nhiên phải quét một vòng.
Kết quả lần lục soát này, thật đúng là phát hiện có không ít hộ đen ẩn nấp ở huyện thành này. Nếu chỉ là cái loại bất đắc dĩ có thể tha thứ ngược lại còn tốt, điều tra rõ ràng, hoặc là phát về hộ tịch cũ, hoặc là một lần nữa bổ sung hộ tịch. Sợ chỉ sợ tội phạm hoặc là gian tế từ nước khác tới, ẩn núp ở huyện thành này kích động dân chúng chống đối triều đình.
Cô hơi nhíu mày, vén rèm xe từ bên trong bước xuống.
Thiệu Toàn: "Phu nhân..."
"Chúng ta đi xem một chút."
Thiệu Toàn vội vàng gật đầu, kéo xe ngựa sang một bên tìm người trông coi, lập tức chen chúc trong đám người, để Cố Vân Đông đi vào.
Cửa hàng quả thật là một mảnh hỗn loạn, không ít người đều lo lắng nhìn.
Bị đám người vây ở chính giữa, chính là tặc nhân mặc một thân quần áo dân chúng bình thường, trong đó một người cầm kiếm đề phòng nhìn trái phải, người còn lại trong tay túm lấy một con tin.
Nhìn thấy con tin bị kiếm nằm ngang trên cổ, Cố Vân Đông trầm mặc.
Thái Việt càng mở to hai mắt, mạnh mẽ hít một hơi khí lạnh: "Thẩm thẩm, là Phạm huynh.”
Cố Vân Đông gật đầu, đúng vậy, con tin này lại là Phạm Ỷ Lâm. Cô đã nói những người này thân thủ quá yếu, nếu có một chiêu thức hữu dụng một chút, tốt xấu gì cũng sẽ không chật vật bị người ta bắt làm con tin ah.
Cũng may Phạm Ỷ Lâm thân là người đọc sách, trong thời điểm này, cốt khí kia vẫn cứng rắn.
Đối mặt với sự uy hiếp của kẻ trộm, vẻ mặt thấy chết không sờn, tuy rằng trong ánh mắt lộ ra sự sợ hãi, nhưng cũng không cầu xin tha thứ khóc rống lên.
Cố Vân Đông quét qua bên cạnh, Phạm Ỷ Lâm quả nhiên không phải đi một mình, bên cạnh còn có ba người Vinh Minh Học thường ngày chơi với hắn tương đối tốt.
Lúc này ba người bọn họ hoảng hốt, đứng bên cạnh Doãn bộ đầu, ý đồ dùng lưỡi ba tấc không nát kia khuyên bảo hai tên trộm kia.
Nhưng hiển nhiên hai người kia không kiên nhẫn nghe bọn họ lải nhải, ánh mắt trầm xuống, Doãn bộ đầu lập tức bảo ba người Vinh Minh Học câm miệng.
Cố Vân Đông sau khi cân nhắc hoàn cảnh xung quanh một chút, thấp giọng nói vài câu với Thiệu Toàn.
Hắn khẽ gật đầu, Cố Vân Đông lại quay đầu, nói với Hồng Diệp: "Chiếu cố tốt cho A Việt."
“Vâng, phu nhân."
Cố Vân Đông ở trong tay áo động hai cái, thừa dịp không có người chú ý lấy nỏ tiễn từ trong không gian ra buộc ở trên cổ tay.
Cũng may tay áo này đủ dài đủ rộng, không ai phát hiện ra động tác nhỏ của cô.
Bên kia hai tên trộm còn đang mặc cả với Doãn bộ đầu: "... Ta cho ngươi thêm nửa khắc thời gian, nếu như còn chưa chuẩn bị xong lương thực ngựa, ta sẽ giết hắn.”
Nói xong, còn hung hăng kéo Phạm Ỷ Lâm một chút, hắn mím chặt môi, thân thể cứng ngắc căng thẳng.
Doãn bộ đầu vội vàng trấn an hắn: "Ta đã cho người đi chuẩn bị, nhưng ngươi cũng biết, ngựa khó tìm, trong nhà người bình thường cũng không có, chỉ có thể đi chợ ngựa xem một chút, ngươi..."
Hắn còn chưa nói xong, một tên trộm khác đột nhiên ngước mắt chỉ vào bên cạnh nói: "Nơi đó có, nơi đó có một chiếc xe ngựa, ngươi sai người kéo xe ngựa tới.”
Doãn bộ đầu nhíu mày, nhìn theo hướng hắn chỉ, chỉ liếc mắt một cái, sắc mặt liền hơi thay đổi.
Xe ngựa này, không phải của phu nhân sao?
Phu nhân ở gần đây à?
Doãn bộ đầu theo bản năng quay đầu đi tìm, Cố Vân Đông đột nhiên nheo mắt lại, nói với Thiệu Toàn: "Chính là lúc này.”
Tay phải cô giơ lên, nhắm ngay tặc nhân kia, "keng" một tiếng, nỏ thế như chẻ tre, thẳng tắp nhắm ngay cổ tay tên trộm đang nắm lấy Phạm Ỷ Lâm kia.
"A." Cổ tay tên trộm kia đau đớn, chỉ có thể buông chuôi kiếm trong tay ra.
Cùng lúc đó, Thiệu Toàn rút đao bên cạnh ra, nhanh chóng nhào về phía một tên trộm khác.
Phạm Ỷ Lâm sửng sốt một chút, ngay sau đó giẫm chân bỏ chạy.
Tên trộm kia lại phản ứng nhanh chóng, kiếm trong tay tuy rằng rơi xuống đất, nhưng hắn vẫn là người đầu tiên nắm lấy bả vai Phạm Ỷ Lâm.
Nhưng không đợi hắn có động tác, nỏ tiễn tiếp theo của Cố Vân Đông trong nháy mắt xuyên qua ngực.
Tên trộm kia không dám tin nhìn nỏ tiễn trên ngực, tay nắm lấy bả vai Phạm Ỷ Lâm mềm nhũn buông xuống.
Một tên trộm khác cũng nhanh chóng bại trận dưới sự vây công của Thiệu Toàn và các bộ khoái khác, đầu hàng chịu trói.
Phạm Ỷ Lâm ngơ ngác, nhìn tên trộm ngã xuống bên cạnh, lại ngước mắt nhìn về phía nỏ tiễn bắn tới.
Nơi đó, Cố Vân Đông mặc váy dài màu tím nhạt đang đứng, vị Cố phu tử lúc trước bọn họ đặc biệt không phục.
Cho nên, vừa rồi, là Cố phu tử bắn nỏ tiễn, giết, người?!