Chương 1456: Thái Việt cởi bỏ khúc mắc
Thiệu Thanh Viễn kiên trì lấy tờ giấy trong tay thằng nhóc ra, đặt xa ở trên bàn.
"Bây giờ nếu con ở trong lớp, hành vi xé giấy cũng đủ để phu tử đánh vào lòng bàn tay con rồi."
Trì Trì không được cầm giấy, có chút tức giận, nó quay đầu, hung dữ trừng mắt nhìn Thiệu Thanh Viễn, sau đó, lại hai tay vòng quanh ngực.
Thiệu Thanh Viễn nhìn vậy cười ha ha: "Như vậy sẽ không đánh được sao?"
“Đánh không được." Còn một bộ dương dương đắc ý, làm như hành vi của mình rất cao minh vậy.
Cố Vân Đông không để ý tới cuộc tranh phong giữa hai cha con, sau khi đọc xong thư, cô vội vàng nhìn đống đồ từ kinh thành đưa tới.
Ai nấy đều sợ cô ở bên này sẽ chịu khổ, phàm là thứ có thể bảo tồn lâu một chút, dễ vận chuyển thì đều đưa tới.
Vì thế còn tìm một đội tiêu sư hộ tống tới, ước chừng năm chiếc xe ngựa. Vừa rồi dưới sự chiêu đãi của Thiệu Văn, đã uống một chén trà rồi đến khách điếm nghỉ ngơi trước.
Cố Vân Đông vòng quanh dỡ đồ đạc xuống nhìn nửa ngày. Đêm nay chắc chắn không thể thu thập được, chỉ có thể chờ ngày mai rồi nói sau.
Cô kêu người chuyển mấy thứ này đến nhà chính trước, miễn cho ban đêm sương nặng, làm ướt.
Bởi vì kinh thành gửi thư đến, cả nhà đều bận rộn đọc thư, lực chú ý dời đi, không nói Thái Việt, ngay cả Thiệu Thanh Viễn cũng không rảnh hỏi Cố Vân Đông tình huống ngày đầu tiên làm phu tử.
Thái Việt cho đến khi ăn cơm xong, mang theo bức thư Vân viết cho mình trở về phòng mới nhớ tới.
Chỉ là thời gian đã muộn, biểu thúc biểu thẩm đã nghỉ ngơi, hắn nghĩ ngày mai hỏi lại cũng giống vậy.
Nhưng mà, cũng không biết có phải là bởi vì Vân Thư viết thư hay không, làm cho hắn nhớ tới chuyện cũ, từng chuyện tốt xấu kia đều xâm nhập vào trong đầu hắn.
Ban đêm hắn bắt đầu gặp ác mộng, những người không thân cận với hắn, giống như cưỡi ngựa ngắm hoa chợt lóe lên trước mắt hắn.
Cuối cùng, dừng lại ở một màn tổ mẫu Thiệu Tuệ bị giết.
Hắn lại một lần nữa trở về ngày đó, nhưng lần này, hắn không vụng trộm trốn vào một chỗ khóc, làm chính mình bị bệnh. Hắn trực tiếp chạy đi nói cho biểu thúc, cũng bởi vậy, lúc này thế tử Lỗ vương bị bắt đúng lúc, không thể đi gây họa cho biểu thẩm.
Lúc trước quan niệm hỗn độn không rõ, giờ phút này dần dần rõ ràng.
Hắn làm đúng, người làm sai là cha hắn.
Nhưng mà, buổi sáng khi hắn tỉnh lại mồ hôi vẫn đầm đìa, trong mộng tuy rằng không nghẹn ra bệnh nữa, trong hiện thực, hắn lại bi thương phát sốt cao.
Cũng may ở nhà đại phu nhiều, Thiệu Thanh Viễn còn chưa đi thượng nha, nghe được tin tức hắn bị bệnh, vội vàng tới đây bắt mạch cho hắn.
Tình huống ngược lại không nghiêm trọng, nhưng hiển nhiên hôm nay không có biện pháp đi huyện học.
Thiệu Thanh Viễn kê thuốc, bảo phòng bếp nấu cho hắn uống, lại sai người đi huyện học xin nghỉ.
Điều này làm cho Phạm Ỷ Lâm vốn đang ở trong học đường chờ Thái Việt đến hỏi tình huống bị chụp hụt, hết lần này tới lần khác còn muốn đi thăm hắn, lại đột nhiên phát hiện, bọn họ thế nhưng không biết Thái Việt ở nơi nào, trong lòng nghẹn đến muốn bị bệnh tim.
Bệnh tình của Thái Việt không tính là nghiêm trọng, sau khi cơn sốt lui, Cố Vân Đông rõ ràng cảm giác được ánh mắt của hắn sáng ngời kiên định hơn rất nhiều, có vẻ như xiềng xích trên vai từ trước đến nay đột nhiên được mở ra.
Mặc dù người vẫn còn mệt mỏi, nhưng nhìn thì không giống trước kia.
Cô có chút nghiêm túc hoài nghi có phải trong thư Vân Thư nói cái gì hay không.
Thái Việt tuy rằng đã hạ sốt, Cố Vân Đông vẫn nói hắn ở trong phòng nghỉ ngơi, tạm thời không đi huyện học, chờ hoàn toàn khôi phục lại đọc sách cũng không muộn.
Mặc kệ nói như thế nào, trạng thái tinh thần của hắn hiện giờ không giống nhau, tóm lại là chuyện tốt.
Cố Vân Đông đi ra khỏi phòng Thái Việt, lúc này mới đi sửa sang lại mấy thứ kinh thành gửi tới.
Đồ đạc quá nhiều, bọn họ qua mấy ngày nữa sẽ chuẩn bị chuyển đến hậu viện huyện nha ở, cho nên vật có thể đặt ở huyện nha trước thì chuyển qua trước.
Sửa sang lại thứ tốt, Cố Vân Đông còn phải viết thư cho bọn họ, còn phải chuẩn bị đáp lễ, để cho những tiêu sư này hộ tống trở về.
Chỉ là còn không đợi cô động thủ viết thư, Quách Nghị đã cầm một tấm thiệp mời chạy vào.
"Phu nhân, Phạm phủ đưa cho ngài thiệp mời."
Cố Vân Đông dừng lại, nhận lấy thiếp mời kia: "Phạm phủ?”
Cô mở ra nhìn một chút, thiếp mời là do phu nhân đương gia Phạm gia mời, nói là mời cô ngày mai đến phủ làm khách, uống trà ngắm hoa. Cũng chỉ có một ít phụ nhân đến tiêu khiển, hy vọng cô có thể đến.
"Phạm phủ này, không phải là nhà Phạm Ỷ Lâm sao? Hôm qua ta mới thu thập bọn họ, hôm nay đã đưa cho ta thiệp mời. Chẳng lẽ hôm qua Tào phu tử nói không có tác dụng gì, Phạm Ỷ Lâm trở về vẫn cáo trạng, cho nên cha mẹ hắn muốn tìm ta tính sổ?”
Thời gian có chút trùng hợp, khiến Cố Vân Đông không nghĩ nhiều cũng không được.
Liễu Diệp ở một bên biết chuyện xảy ra hôm qua, nghe vậy có chút lo lắng: "Phu nhân muốn cự tuyệt không?”
“Không, nếu ta cự tuyệt, bọn họ chẳng phải là cho rằng ta sợ bọn họ sao? Vậy uy nghiêm của phu tử ta ở đâu? Uống trà ngắm hoa mà thôi, đi xem một chút cũng được, cũng không biết yến hội huyện Tĩnh Bình này như thế nào.”
Cô giao thiệp mời cho Liễu Diệp, nói với Quách Nghị: "Ngươi đi trả lời người đưa thiệp mời, nói ngày mai ta nhất định sẽ đến."
“Vâng, phu nhân." Quách Nghị vội vàng rời đi.
Cố Vân Đông tiếp tục bận rộn, nếu ngày mai muốn ra ngoài, vậy phải nhanh chóng thừa dịp hôm nay làm xong chuyện, ít nhất viết thư trước. Về phần đáp lễ, cái này ngược lại không thể qua loa, vẫn nên chờ sau khi tham gia yến hội xong lại đi dạo trên đường phố một vòng, cẩn thận lựa chọn mới được.”
Cũng may cô không dài dòng giống như Vân Thư Khả Khả. Cô đơn giản viết về cuộc sống bên này, sau đó đính kèm chân dung một nhà ba người, lại kéo móng vuốt Trì Trì tới, ấn rất nhiều dấu tay nhỏ trên giấy, thư gửi cho người nhà vậy là thỏa đáng.
Về phần hồi thư của những người khác lại càng đơn giản hơn, viết vài câu xong nhét vào phong thư, Cố Vân Đông cuối cùng cũng thở ra một hơi.
Cô thần thanh khí sảng ôm Trì Trì còn chưa thỏa mãn vẫn muốn ấn dấu tay ra cửa, ai ngờ vừa bước ra cửa thư phòng thì nhìn thấy Thái Việt.
"Sao ngươi lại đi ra ngoài? Ngươi vừa mới hạ sốt, không ở trong phòng nghỉ ngơi tốt sao còn chạy tới nơi này?”
Thái Việt vẫn không có khí lực, nghe vậy vội vàng nói: "Cháu nghe nói nhà Phạm huynh đưa thiệp mời mời thẩm, mời thẩm ngày mai đi làm khách. Cháu lo lắng Phạm gia tìm phiền toái cho người, thẩm, ngày mai người mang theo cháu đi."
“Nhưng mà ngươi..."
"Cháu đã tốt hơn nhiều rồi, ngày mai lại là ngày hưu mộc, cháu có thể bồi thẩm đi qua. Tuy rằng cháu người nhỏ bé nhẹ lời, nhưng ngày xưa ở chung với mấy người Phạm huynh cũng không tệ, có lẽ còn có chút tác dụng.”
Cố Vân Đông bất đắc dĩ: "Ngươi sợ ta đi sẽ chịu thiệt?”
Thái Việt cúi đầu, nghĩ đến bản lĩnh của biểu thẩm, hình như, quả thật không quá chịu thiệt.
Cố Vân Đông cười nói: "Nhưng khó có được một mảnh hiếu tâm của ngươi, ta liền dẫn ngươi đi. Lại nói tiếp, sau khi ngươi vào huyện học, còn chưa từng đến nhà bạn cùng trường khác làm khách, đúng chứ?”