Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1461 - Chương 1461. Tâm Tư Của Mấy Người Phạm Ỷ Lâm

Chương 1461. Tâm tư của mấy người Phạm Ỷ Lâm Chương 1461. Tâm tư của mấy người Phạm Ỷ Lâm

Chương 1461: Tâm tư của mấy người Phạm Ỷ Lâm

Cố Vân Đông cảm thấy vui mừng: "Các ngươi hiểu là tốt rồi, bên ngoài trời đất bao la. Bên ngoài huyện Tĩnh Bình có phủ Lạc Châu, ngoài phủ Lạc Châu có kinh thành, ngoài kinh thành còn có vùng đất hải ngoại. Các ngươi chỉ nhìn thấy nữ tử giảng dạy đã cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng không biết một số nơi người có làn da trắng, mắt xanh, tóc vàng, một số nơi người có làn da đen xoăn tóc, màu trắng duy nhất là một hàm răng. Còn có chỗ vẫn duy trì lối sống nguyên thủy nhất, ở trong sơn động mặc da thú, nhưng bọn hắn cũng có phương thức sinh tồn của riêng mình. Nếu các ngươi có cơ hội, hãy đi ra ngoài nhiều hơn để nhìn thế giới.”

Đám người Phạm Ỷ Lâm nghe được ánh mắt lóe lên, nhất là khi nghe cô nói đến người có làn da trắng, mắt xanh tóc vàng, cảm thấy cực kỳ khó tin.

Trên đời này, thì ra còn có người lớn lên kỳ quái như vậy sao?

Không nói bọn họ, ngay cả mấy người Phạm phu nhân nghe được cũng tò mò không thôi.

Vừa rồi Cố phu tử nói, gặp phải chuyện không hiểu, khiêm tốn thỉnh giáo cũng không mất mặt.

Phạm Ỷ Lâm hiện tại lập tức áp dụng, vội vàng hỏi: "Phu tử, ngài đã từng gặp loại người đó chưa? Là người có làn da trắng, da đen?"

Cố Vân Đông: "..." Kiếp trước đã gặp qua, ngươi có muốn đi theo xem không?

Sắc mặt cô bình tĩnh, khẽ gật đầu: "Ngược lại may mắn đã gặp qua."

“Thật sao? Phu tử, vậy ngài đã từng ở nước ngoài sao?”

Đi cũng từng đi, nhưng đó cũng là chuyện của kiếp trước.

Cố Vân Đông không khỏi thở dài, quả nhiên không thể nói quá nhiều.

Cô khẽ lắc đầu, bộ dáng sâu sắc cảm khái: "Ta quả thật chưa từng đi qua nước khác, nhưng đã từng ngồi thuyền đi qua hải vực, gặp một người hải ngoại gặp nạn, hắn ta có bộ dáng kia. Hắn đã từng nói với ta về một số chuyện ở nước ngoài, lối sống của họ rất khác với chúng ta. Kinh thành có một ít hàng ngoại nhập, chính là từ hải ngoại vận chuyển trở về.”

Mấy người nghe được có chút kích động, bọn họ tuổi trẻ xúc động, đối với thế giới không hiểu biết nhiều, tràn ngập khát vọng muốn tìm hiểu đến tột cùng.

"Phu tử, ngài đã từng thấy qua hàng ngoại nhập chưa? Nó có thực sự tinh tế và đắt tiền không? Nếu tương lạichúng ta được đi hải ngoại, chẳng phải cũng có thể mua đồ vận chuyển trở về sao?”

Cố Vân Đông nghe vậy không khỏi co giật khóe miệng một chút, đây là biểu tình gì? Họ nghĩ rằng nước ngoài thật sự rất tốt?

Cô vội vàng bỏ đi suy nghĩ của bọn họ: "Đồ ở hải ngoại, bán ở triều Đại Tấn chúng ta đắt tiền là bởi vì chi phí vận chuyển quá cao. Hải ngoại là một nơi không rõ, đi đường biển cũng rất nguy hiểm, thường là mười tàu đi ra ngoài, không có một chiếc nào có thể trở về đây, con tàu ra khơi cuối cùng là 10 năm trước. Đồ vật ở hải ngoại đã dùng tính mạng của nhiều người như vậy đổi lấy, cho nên mới cực kì đắt. Những đồ ngoại nhập kia, kỳ thật cũng không tinh xảo, ví dụ như bình thuốc lá, hoa văn thô ráp, nếu so ra thì kém bình hoa chén trà trong sảnh đường này. Các ngươi muốn đi ra ngoài nhìn ngắm thế giới, có thể đi khắp triều Đại Tấn trước, cũng đủ để các ngươi học tập cả đời.”

Mấy người nghe xong run rẩy một chút, kinh khủng vậy sao?

Nhưng lời nói của Cố Vân Đông vẫn làm cho bọn họ dừng lại. Bọn họ tuy rằng xúc động, nhưng tốt xấu gì cũng tự biết mình. Hải ngoại dù sao cũng quá xa xôi, trước mắt mà nói, kinh thành mới là nơi bọn họ khao khát nhất.

Còn có thư viện Thiên Hải.

Lúc trước Thiệu đại nhân nói, nếu thi đậu vị trí đầu tiên sẽ tiến cử bọn họ tiến vào Quốc Tử Giám. Nhưng đứng đầu chỉ có một, còn những người khác thì sao?

Có phải cũng có thể đi thư viện Thiên Hải hay không? Cố phu tử quen biết hiệu trưởng cùng phu tử thư viện, không biết trong tay có danh ngạch tiến cử hay không.

Tâm tư Phạm Ỷ Lâm rất rõ ràng, hắn cũng không giấu diếm, ngược lại có chút hưng phấn hỏi: "Cố phu tử, chúng ta có thể vào thư viện Thiên Hải được không?”

Đám người Phạm phu nhân nghe xong hoảng sợ, trừng mắt nhìn nhi tử một cái: "Còn chưa học đi, đã muốn chạy?" Mục đích lớn như vậy, không sợ nói lời này sẽ chọc Thiệu phu nhân không vui sao?

Phạm phu nhân nói xong, cẩn thận nhìn Cố Vân Đông một cái.

Cô lại nhướng mày: "Các ngươi muốn vào thư viện Thiên Hải"

Mấy người Phạm Ỷ Lâm liên tục gật đầu: "Thư viện Thiên Hải là một trong năm học phủ lớn nhất của triều Đại Tấn chúng ta, chúng ta đương nhiên muốn đi.”

Cố Vân Đông cười cười: "Có mục tiêu là chuyện tốt, nhưng cũng phải có đủ học thức mới phù hợp. Thư viện Thiên Hải cũng giống như Quốc Tử Giám, có thể tiến cử, cũng có thể tự mình thi. Ta quả thật biết hiệu trưởng, nhưng ta cũng sẽ không làm việc tư, tùy tiện tiến cử. Miễn là ngươi học tập chăm chỉ, cho đến khi ta cảm thấy đủ điều kiện, ta sẽ cho các ngươi một cơ hội."

Mấy người vui vẻ: "Thật sao?"

“Đương nhiên, ta nói được làm được, cũng hy vọng các ngươi đừng để ta thất vọng."

Cô đã là phu tử của những người này, vậy tất nhiên cũng phải vì bọn họ mà suy nghĩ. Nếu thật sự có thể làm cho huyện Tĩnh Bình có thêm mấy người có năng lực, huyện thành này cũng sẽ càng ngày càng tốt.

Cố Vân Đông nói ra những lời này, coi như là treo một củ cà rốt trước mặt bọn họ, chỉ cần bọn họ có quyết tâm, tương lai khẳng định sẽ không quá kém.

Đám người Phạm Ỷ Lâm được Cố Vân Đông đảm bảo, ai nấy đều có chút hưng phấn.

Bọn họ tuy nói ở huyện Tĩnh Bình được coi là có tên tuổi, cha mẹ ở nơi này cũng là nhân vật có uy danh, nhưng ở những nơi như thư viện Thiên Hải lại không có nhân mạch gì.

Không nghĩ tới, Cố phu tử mới tới chẳng những là huyện lệnh phu nhân, còn có giao tình với hiệu trưởng thư viện Thiên Hải.

Mấy người cung kính lại cảm kích hành lễ với Cố Vân Đông.

Phạm phu nhân thở ra một hơi, lại nhìn về phía Cố Vân Đông, rõ ràng vui mừng hơn rất nhiều.

Nàng thật đúng là không ngờ, vị huyện lệnh phu nhân trẻ tuổi này lại là một nữ tử hàu phóng, tính tình tốt như vậy.

Phạm phu nhân cũng chân thành tỏ vẻ cảm tạ cô, sau đó tính đuổi mấy người Phạm Ỷ Lâm đi: "Được rồi, nếu Thiệu phu nhân đã nói như vậy, vậy sau này các ngươi phải đọc sách thật tốt mới có thể hồi báo phu nhân, hiện tại đều đi thư phòng đọc sách đi.”

Phạm Ỷ Lâm mặc dù còn muốn hỏi thêm một chút chuyện về thư viện Thiên Hải hoặc Quốc Tử Giám, nhưng hôm nay Cố phu tử đến tham gia yến hội của mẫu thân hắn, quả thật không tiện nói thêm gì trong trường hợp này.

Bởi vậy hắn gật đầu, vừa lúc cáo lui.

Ai biết Thái Việt bên cạnh vẫn trầm mặc lúc này lại đột nhiên mở miệng, ngước mắt nhìn về phía Cố Vân Đông: "Thẩm, cháu có thể cho mấy người Phạm huynh xem những quyển sách ghi chép của Vân Thư đưa tới không?”

Cố Vân Đông sửng sốt: "Những thứ đó là Vân Thư đưa cho ngươi, nếu đã cho ngươi, tất nhiên là do ngươi xử trí. Ngươi muốn cho ai mượn, không cần phải hỏi ta.”

Thái Việt mím môi, có chút cao hứng: "Ừm, những ghi chép Vân Thư đưa đều rất trân quý, tối hôm qua cháu đọc một chút đã cảm thấy hưởng lợi không nhỏ, cho nên mới muốn cho mọi người mượn đọc, đối với tất cả mọi người đều có trợ giúp.”

Cố Vân Đông lại nhíu mày: "Hôm qua ngươi còn đang sinh bệnh, sao còn đọc sách? Không phải nói ngươi nghỉ ngơi cho tốt sao?"

“Cháu có nghỉ ngơi thật tốt, chỉ lật xem mấy trang mà thôi, không làm việc quá sức."

Mấy người Phạm Ỷ Lâm nghe không hiểu ra sao, một hồi lâu mới nhỏ giọng hỏi: "Cái kia, Vân Thư là ai vậy?”

Bình Luận (0)
Comment