Chương 1462: Bị Vân Thư kích thích
Thái Việt xoay đầu, ánh mắt bất ngờ sáng lên: “Vân Thư hả, Vân Thư là đệ đệ của biểu thẩm ta.”
Phạm Ỷ Lâm sửng sốt, đệ đệ của Cố phu tử.
Cố phu tử năm nay cũng chỉ mới hai mươi tuổi, vậy đệ đệ của ngài ấy chắc càng nhỏ tuổi hơn. Nhưng sao trong lời nói của Thái Việt, vị ‘Vân Thư’ tuổi trẻ này dường như là một nhân vật rất lợi hại.
Đọc mấy trang ghi chép của hắn đã cảm thấy được lợi không ít rồi hả?
Hắn tỏ vẻ không thể hiểu được.
Nhưng mà lúc Thái Việt nói đến Vân Thư, lại cực kỳ hứng thú: “Vân Thư không phải người nhỏ mọn, đệ đưa sổ ghi chép của hắn cho các huynh mượn đọc, hắn nhất định sẽ rất vui vẻ.”
Cố Vân Đông ở bên nghe vậy, cố gắng nhịn xuống kích động trợn mắt.
Ngươi xác định hắn không phải là người nhỏ mọn ư? Nhưng sổ ghi chép của hắn được truyền đọc rộng rãi, đối với người tự luyến như hắn, quả thật đáng để vui mừng.
Nhưng lúc này điều làm Cố Vân Đông cảm thấy vui mừng, ngược lại là biểu cảm và hành vi của Thái Việt.
Cô thật sự không nghĩ tới, Thái Việt sẽ chủ động chia sẻ mấy thứ này.
Thật ra Cố Vân Đông vẫn luôn biết, tuy rằng trước đây Thái Việt ở chung với nhóm người Phạm Ỷ Lâm không tồi, nhưng quả thật trước sau chưa từng chân chính mở lòng kết giao với bọn hắn. Khi hắn còn nhỏ tuổi, gia đình đã gặp phải biến cố, nhất là thời gian tổ phụ hắn vừa mới xảy ra chuyện, đã từng có đồng môn kết giao rất thân với hắn trực tiếp trở nên ‘kính nhi viễn chi’* với hắn, hoặc bị người nhà cấm cản không cho gặp hắn nữa.
(*) Kính nhi viễn chi - 敬而远之: dùng để thể hiện ai đó khiến người khác bên ngoài thể hiện sự kính trọng còn trên thực thế thì không muốn tiếp xúc, gần gũi. Hoặc có thể dùng trong ngữ cảnh mỉa mai, châm biếm khi bản thân không muốn tiếp xúc với ai đó.
Bởi vậy Thái Việt thất vọng trước những người được gọi là đồng môn, sau khi đến trường huyện vẫn luôn giữ khoảng cách với mọi người.
Bây giờ thì khác. MAyy dich
Cố Vân Đông thở ra, không nhịn được duỗi tay xoa đầu hắn.
Thái Việt quay đầu lại cười với cô, sau đó bắt đầu thổi phồng Vân Thư: “Tuy Vân Thư chỉ lớn hơn ta một tuổi, nhưng hắn cũng đã một tú tài, còn……”
“Khoan đã, ngươi nói hắn bao nhiêu tuổi?”
“Chỉ lớn hơn ta một tuổi thôi, năm nay vừa mới qua mười tuổi.”
Đám người Phạm Ỷ Lâm hít một ngụm khí lạnh: “Mười tuổi? Tú tài?”
“Không chỉ vậy, Vân Thư còn trúng tú tài Tiểu Tam Nguyên. Mục tiêu của hắn là thi đỗ Lục nguyên.”
Tiểu, tiểu Tam nguyên?
Mục tiêu, thi đỗ Lục nguyên?
Bọn họ ngay cả kỳ thi phủ cũng không dám nghĩ đến, người này mới mười tuổi đã có tham vọng lớn như vậy rồi sao?
Thái Việt lại vô cùng hâm mộ: “Thời điểm hắn đậu tú tài là năm ngoái, còn nhỏ hơn ta hiện giờ. Nhưng Vân Thư thật sự rất thông minh, hắn năm tuổi mới bắt đầu học chữ, có điều tiên sinh dạy hắn là Tần đại nhân Tần Văn Tranh, năm đó cũng là nhân vật kiệt xuất thi đỗ Lục nguyên. Sau đó, lại được hiệu trưởng Tề Sơn của học viện Thiên Hải phá lệ nhận hắn vào học. Sau khi đậu tú tài vào kinh, không cần mấy người biểu thẩm tiến cử, tự mình kiên quyết tham gia kỳ thi tuyển sinh của Quốc Tử Giám, sau khi trúng tuyển, lại lọt vào mắt của một nhà nho vĩ đại Thẩm tiên sinh, Thẩm Nguyên, trở thành đệ tử duy nhất của Thẩm tiên sinh. Hiện giờ, hắn ở Quốc Tử Giám như diều gặp gió.”
Thái Việt nói xong, khẽ thở dài: “Đáng tiếc, cũng không biết khi nào ta mới có thể gặp lại hắn.”
Hắn lắc đầu, không nghĩ đến những chuyện không vui nữa, ngước mắt nhìn về phía mấy người Phạm Ỷ Lâm.
Lại thấy vẻ mặt bọn họ đờ đẫn, chết lặng mở to mắt, phảng phất như bị kích thích rất nhiều.
Cố Vân Đông che mặt, nghiêng đầu, nhỏ giọng hỏi Thái Việt: “Ngươi bị Vân Thư lây bệnh rồi sao?”
“Lây bệnh gì ạ?”
Chính là…… Tật xấu tự luyến lại dài dòng.
Cố Vân Đông thu hồi tầm mắt, ho nhẹ một tiếng, khiêm tốn nói: “Tiểu đệ cũng là do vận khí tốt.” Nói thì nói như vậy, sự kiêu ngạo tự hào lóe sáng trong mắt có thể đâm mù mắt người khác.
Cuối cùng những người khác ở đây cũng phục hồi lại tinh thần.
Nhưng mà giờ này khắc này, ánh mắt nhìn Cố Vân Đông và Thái Việt lại phá lệ không giống trước.
Phạm Ỷ Lâm một bước tiến tới trước mặt Thái Việt, nắm lấy tay hắn nói: “Ngươi nói sổ ghi chép đang ở đâu? Cho ta xem, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ giữ gìn thật kỹ.”
Vinh Minh Học trực tiếp đẩy hắn ra: “Cho ta mượn trước.”
Tần Văn Tranh, Thẩm Nguyên, người khác không biết, nhưng ở chỗ những người đọc sách như bọn họ lại như sấm bên tai.
Thế mà Cố Vân Thư lại được cả hai người này nhìn trúng, tuổi còn nhỏ đã vượt qua kỳ thi tuyển sinh Quốc Tử Giám, vậy sổ ghi chép kia nhất định sẽ vô cùng trân quý và hữu dụng.
Nói không chừng, sổ ghi chép còn lưu lại chữ viết của Thẩm tiên sinh và Tần đại nhân, vữa nghĩ vậy đã có chút kích động.
Thái Việt chớp mắt: “Sách đương nhiên là ở…… Trong nhà.”
“Vậy bây giờ chúng ta đi lấy.”
Phạm phu nhân nghe không nổi nữa: “Được rồi, gấp cái gì, nếu Thái tiểu công tử đã đồng ý rồi, nhất định sẽ cho các ngươi mượn. Hắn hiếm khi ghé thăm phủ, ngươi làm chủ nhà, chẳng lẽ không nên dẫn người đi dạo trước sao?”
Tuy rằng trong lòng Phạm Ỷ Lâm ngứa ngáy khó chịu, nhưng nghe xong lời này cuối cùng khắc chế lại, sau đó hít sâu một hơi, dẫn Thái Việt đi ra ngoài.
Phạm phu nhân lắc đầu, xoay người cười nói với Cố Vân Đông: “Thiệu phu nhân ngài đừng để ý, tâm hồn bọn chúng vẫn còn là một đứa trẻ.”
“Có thể hăng hái như vậy, ta làm phu tử, ngược lại rất vui mừng.”
“Phu nhân không chê bai là tốt rồi, lại nói tiếp, lệnh đệ tuổi còn nhỏ như vậy lại có thành tựu phi phàm, cũng không biết ngày thường dạy dỗ như thế nào? Chúng ta đều là người thô thiển, nhưng đối với chuyện dạy dỗ đứa nhỏ lại rất để bụng, đều hy vọng bọn chúng có thể thành tài, không biết phu nhân có thể truyền thụ một chút kinh nghiệm hay không.”
Những phu nhân khác nghe vậy, liên tục gật đầu, đều người đã có con, tâm tư cũng đặt hết trên người con trẻ.
“Đúng vậy phu nhân, đứa nhỏ nhà chúng ta không thích đọc sách, vừa thấy sách thì ngủ, phu nhân có biện pháp nào hay không?”
“Con nhà ta thì ngược lại, nó thích đọc sách, nhưng ngày đêm học tập vẫn không có hiệu quả gì.”
“Còn chúng ta……”
Cố Vân Đông không nghĩ tới cũng có một ngày mình bị vây trong đề tài này, không có cách nào thoát thân.
Cô rõ ràng…… Là một người làm ăn mà.
Cô rõ ràng…… Con trai cô chỉ mới một tuổi mà thôi.
Cố Vân Đông cảm thấy mệt tâm, nhưng cũng không thể không trả lời.
Cuộc trò chuyện này, không có lúc nào dừng lại.
Ngay cả ăn buổi trưa cơm, những phu nhân cũng đang hỏi Cố Vân Đông ngày thường cho Vân Thư ăn món gì đặc biệt.
Chờ đến buổi chiều, Cố Vân Đông mới tìm được cơ hội, nói trong nhà còn có con trai nhỏ tuổi đang chờ cô trở về, cô không thể ngồi lại lâu, nên lập tức cáo từ rời đi.
Hôm nay, Phạm phu nhân được lợi không ít, yến hội cũng rất thành công, thấy thời gian quả thật không còn sớm, nên cũng không giữ lại nữa, mang theo một đám phu nhân và tiểu thư ra cửa tiễn Cố Vân Đông.
Đi được một nửa, đột nhiên có một bà tử vội vã chạy tới, lặng lẽ nói nhỏ vài câu bên tai Phạm phu nhân, vẻ mặt Phạm phu nhân cứng đờ, trên mặt lộ ra biểu tình ảo não mất tự nhiên.
Không xong rồi, nói chuyện phiếm hưng phấn quá nàng đã quên mất chuyện chính. Các nàng hôm nay mời Cố Vân Đông vào phủ làm khách, còn một mục đích khác.
Cố Vân Đông tự nhiên nhận thấy được khác thường của nàng, lập tức tò mò hỏi: “Phạm phu nhân làm sao vậy?”
“A, không, không có việc gì.” Phạm phu nhân theo bản năng lắc đầu, ngay sau đó lại nghĩ đến điều gì đó, lại vội vàng gật đầu: “Quả thật có một chuyện.”