Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1463 - Chương 1463. Lo Sợ Cố Vân Đông Sẽ Cướp Chuyện Làm Ăn

Chương 1463. Lo sợ Cố Vân Đông sẽ cướp chuyện làm ăn Chương 1463. Lo sợ Cố Vân Đông sẽ cướp chuyện làm ăn

Chương 1463: Lo sợ Cố Vân Đông sẽ cướp chuyện làm ăn

Cố Vân Đông dừng bước chân: “Chuyện gì vậy?”

Phạm phu nhân nhất thời lại không biết phải mở miệng như thế nào mới tốt, nàng vốn định mượn khe hở trong lúc nói chuyện, vô tình nhắc tới đề tài này. Kết quả hơn nửa ngày đều nói chuyện khác, nàng căn bản không nhớ tới chuyện muốn làm.

Hiện giờ đột nhiên nhắc tới như vậy, nàng, nàng phải nói như thế nào đây?

“Phu nhân có chuyện gì cứ nói đừng ngại.”

Phạm phu nhân nghe vậy, chỉ có thể đánh liều mở miệng: “Thật ra là như thế này, ta nghe nói phu nhân đang xây nhà xưởng, không biết xưởng này của phu nhân là làm gì vậy?”

Kỳ thật, chuyện này là lão gia nhà bọn họ bảo các nàng hỏi.

Phạm gia cũng tốt, Vinh gia cũng được, tại huyện thành có một vị trí nhỏ, tự nhiên cũng có xưởng buôn bán.

Ngày xưa cũng thôi, cho dù huyện thành này đã đổi huyện lệnh mới cũng không quan trọng.

Bọn họ đưa chút lễ hoặc cầu chút tình, huyện nha vẫn có thể thả cho bọn họ một chút.

Rốt cuộc huyện lệnh cũng không thể cướp chuyện làm ăn của bọn họ, nếu thật sự muốn đoạt, cùng lắm bọn họ nhường cho bọn hắn chút lợi là được.

Nhưng Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông không giống vậy, từ hành động của Thiệu đại nhân sau khi tới huyện Tĩnh Bình, đã có thể nhìn ra, nếu bọn họ muốn làm chuyện gì thì tuyệt đối sẽ làm chuyện lớn. Căn bản sẽ không ham chút lợi nhuận ít ỏi mà bọn họ bỏ ra.

Điều này làm cho những phú hộ trong huyện thành bắt đầu lo lắng, hơn nữa nghe nói Cố Vân Đông xây dựng xưởng, diện tích cũng không nhỏ.

Bọn họ cũng đi hỏi thăm, nhưng đến nay cũng không biết xưởng kia rốt cuộc tương lai muốn dùng để làm gì.

Hôm nay Phạm phu nhân ngoài muốn tạo mối quan hệ tốt với Cố Vân Đông ra, cũng cố ý muốn hỏi thăm kế hoạch của cô. Ai ngờ trò chuyện quá vui vẻ, hoàn toàn vứt chuyện này ra sau đầu.

Mới vừa rồi bà tử kia là do Phạm lão gia phái tới.

Trước đó Phạm lão gia nghe tin Phạm Ỷ Lâm xảy ra chuyện, bị người ta bắt cóc, lập tức dẫn hạ nhân trong phủ đi cứu người. Kết quả chạy tới cửa hàng kia, lại nghe nói con tin đã được cứu, mấy người Phạm Ỷ Lâm cũng về nhà.

Phạm lão gia yên tâm, nhưng vẫn đi theo Doãn bộ đầu đến nha môn, muốn biết ngọn nguồn sự việc, thấy kẻ bắt cóc kia bị tuyên án.

Xong xuôi mọi chuyện, hắn mới trở về.

Vừa trở về thì nghe nói phu nhân và huyện lệnh phu nhân ở chung hòa hợp, hậu viện bên kia một mảnh vui vẻ. Thiếu gia bên kia cũng rất thân với cháu trai Cố Vân Đông mang đến.

Phạm lão gia vừa lòng, đến thư phòng chờ tin tức. Hắn đã dặn dò qua, một khi hỏi thăm ra xưởng của Cố Vân Đông làm gì, thì lập tức tìm người tới báo cho hắn, cũng để cho hắn sớm có chuẩn bị.

Nào ngờ chờ hoài chờ mãi, cũng không có tin tức nào được truyền đến, lại chờ đến khi Cố Vân Đông cáo từ rời đi.

Phạm lão gia: “……” Hắn ngơ ngác, vội vàng phái bà tử tới nhắc nhở Phạm phu nhân.

Phạm phu nhân khó xử, cuối cùng không nhịn được, trực tiếp hỏi ra miệng.

Những phu nhân khác phía sau nàng nghe vậy, không nhịn được che mặt.

Cố Vân Đông cũng sửng sốt một chút, nhưng cô rất nhanh đã ngầm hiểu.

“Phu nhân lo lắng ta sẽ cướp chuyện làm ăn của các ngươi sao?”

Phạm phu nhân xấu hổ, ước gì có thể đào lỗ chui xuống đất, chỉ có thể cười gượng hai tiếng: “Cũng, cũng không phải là ý đó, chỉ là……”

“Yên tâm đi.” Cố Vân Đông cắt ngang lời nàng: “Việc ta muốn làm, không có cạnh tranh với các ngươi. Hơn nữa ta có con đường tiêu thụ riêng, sau này xưởng sản xuất ra hàng hóa sẽ trực tiếp vận chuyển đến kinh thành bán.”

Phạm phu nhân giật mình, không dám tin nhìn cô.

Trực tiếp bán đến kinh thành? Sẽ không tranh giành việc làm ăn với bọn họ? Có con đường tiêu thụ rồi?

Phạm phu nhân còn muốn hỏi lại cẩn thận, Cố Vân Đông lại không muốn nhiều lời.

“Tóm lại các ngươi yên tâm, ta và phu quân tới xây dựng huyện Tĩnh Bình, không phải tới để tranh danh trục lợi với bá tánh huyện Tĩnh Bình. Thời gian không còn sớm, chúng ta đi về trước.”

Cố Vân Đông nói xong, gật đầu với các nàng, ra khỏi cổng lớn Phạm phủ, trực tiếp lên xe ngựa.

Ngồi vào trong xe, Hồng Diệp mới bất mãn nói: “Những người này thật không biết tốt xấu, hôm nay phu nhân móc tim móc phổi nói nhiều với các nàng như vậy, kết quả các nàng lại mang tâm tư như thế.”

Cố Vân Đông liếc nàng một cái, buồn cười nói: “Ngươi tức giận cái gì? Ngươi thật sự cảm thấy ta móc tim móc phổi với các nàng sao?” Cô lại không phải kẻ ngốc, người lần đầu tiên gặp mặt đã móc tim móc phổi.

Những lời cô nói, chỉ là hy vọng có chút ảnh hưởng tới các nàng, từ đó cũng có thể ảnh hưởng đến con cái của bọn họ, gia đình bọn họ, thậm chí là ảnh hưởng đế bá tánh huyện Tĩnh Bình.

“Hơn nữa, các nàng mang tâm tư như vậy mới là bình thường. Nhà bọn họ làm buôn bán, đột nhiên có một kình địch, có thể không hỏi thăm rõ ràng sao? Ngay cả ta cũng sẽ làm như vậy.”

Chẳng qua, sẽ không giống như Phạm phu nhân, trò chuyện đến mức hoàn toàn quên mất mục đích của chính mình.

Xe ngựa chạy xa dần, ở cổng lớn Phạm phủ, đám người Phạm phu nhân vẫn đứng ở nơi đó, thật lâu không lên tiếng.

Một hồi lâu, nàng mới thấp giọng lẩm bẩm: “Vừa rồi Thiệu phu nhân nói, các ngươi nghe thấy không? Nàng nói, bọn họ tới để xây dựng huyện Tĩnh Bình. Ta cảm thấy, huyện thành này của chúng ta, nói không chừng tương lai thật sự sẽ có biến hóa lớn, long trời lở đất.” Mà người chịu ảnh hưởng đầu tiên được hưởng lợi, có khả năng chính là đám người bọn họ.

Phạm phu nhân hít sâu một hơi, vội vàng xoay người đi tìm lão gia nhà mình.

Lúc Cố Vân Đông về đến nhà, vẫn có chút trễ. Trì Trì túm tay Thích ma ma, liên tục đi ra cửa, một hai phải nhìn thấy cô.

Bởi vậy cô vừa xuống xe ngựa, thằng nhóc đã chạy lên ôm.

Trì Trì xoay đầu, cực kỳ hưng phấn: “Mẹ, về nhà.”

“Được, về nhà.” Cố Vân Đông nhéo mũi cậu, lại cúi người xuống, nắm tay cậu nhóc chậm rãi đi vào trong.

Thằng bé muốn chạy về phía trước, nhưng bị Cố Vân Đông kéo lại, chỉ có thể chậm rãi bước đi. Bước chân của cậu nhóc lại nhỏ, lúc đi đến nhà chính, đã có thể khiến nó mệt lử cả người, bàn tay mũm mĩm nâng lên lau mồ hôi.

Cố Vân Đông bật cười đưa cho cậu nhóc một ly nước ấm, thẳng bé bắt lấy lập tức uống một ngụm lớn.

“Mẹ, cha hư.” Uống nước xong, thằng nhóc vội vàng bắt đầu cáo trạng.

Cố Vân Đông kinh ngạc: “Cha con hư như thế nào?”

“Hừ, cha, cha, không cho, ăn.”

Thích ma ma ở một bên mỉm cười giải thích: “Đại nhân lúc trưa về nhà, ngồi ăn cơm cùng tiểu thiếu gia. Sau khi tiểu thiếu gia ăn xong thức ăn trong chén của mình, lại thèm mì trong chén đại nhân, đại nhân không cho ăn, còn lấy đồ ăn vặt sau bữa ăn của tiểu thiếu gia mang đi.”

Trì Trì vừa nghe vừa gật đầu nhỏ: “Đúng vậy.”

Cố Vân Đông nhịn cười: “Vậy lúc ấy con đã ăn no chưa?”

Trì Trì sửng sốt, đối với vấn đề của mẫu thân, vô cùng nỗ lực suy nghĩ, nhưng cậu nhóc không nghĩ ra lúc ấy rốt cuộc có ăn no hay không.

Vì thế cậu nhóc ngẩng đầu nhìn về phía Thích ma ma: “Ma ma, có no không ạ?”

Thích ma ma: “……” Cái này chẳng lẽ không phải nên hỏi chính ngài sao?

Bà tỏ vẻ thương nhưng không giúp được gì: “Ma ma cũng không biết.”

Trì Trì nhíu lông mày nhỏ, khoanh tay, nghĩ đến đầu nhỏ cũng muốn bốc khói.

Cố Vân Đông vừa định kêu cậu nhóc không cần nghĩ nữa, thì đột nhiên ngoài cửa truyền đến giọng nói quen thuộc: “Tiểu thư, tiểu thư, chúng ta đã trở về rồi.” MAyy dich

Bình Luận (0)
Comment