Chương 1464: Đồng Thủy Đào đã trở lại
Cố Vân Đông ngẩn người, ngay sau đó trên mặt lập tức nở nụ cười, là Đồng Thủy Đào!!
Ngay cả Trì Trì trong lòng cô, nháy mắt cũng vứt bỏ suy nghĩ rối rắm trong đầu, thò người nhìn nơi phát ra âm thanh: “Tiểu thư, tiểu thư.” MAyy dich
Cố Vân Đông phụt cười một tiếng: “Ngươi gọi tiểu thư làm gì?”
Trong lúc nói chuyện, quả thật nhìn thấy Đồng Thủy Đào sải bước chạy vào: “Tiểu thư, Thủy Đào đã trở lại.”
Cố Vân Đông ngẩng đầu nhìn nàng, lại thấy mặt mày nàng có chút xám xịt, nhưng quần áo trên người vẫn còn tốt, chỉ là tóc có chút loạn, gương mặt cũng có mấy vết thương nhỏ.
Cô hơi nhíu mày: “Ngươi làm sao vậy? Bị thương sao?”
“Không có không có, chỉ là hôm nay vội vàng xuống núi, bị nhánh cây chọc vào tóc và mặt, lát nữa sửa soạn lại một chút là ổn rồi.” Đồng Thủy Đào vội vàng xua tay, lau lung tung trên mặt.
Cố Vân Đông nghe vậy thở ra một hơi, lúc muốn hỏi thêm gì đó, lại có một người đi vào cửa.
Đoàn Khiêm có chút cạn lời nhìn Đồng Thủy Đào: “Không phải ta đã nói ngươi sửa sang lại rồi mới tiến vào sao? Ngươi như thế này, tiểu thư nhà ngươi còn tưởng rằng ta bạc đãi ngươi.”
Hắn tức giận nói xong, xoay đầu đối mặt với Cố Vân Đông: “Đệ muội, ta đã đưa người trở về bình an.”
Hắn chỉ Thiệu Võ đi vào phía sau mình, lúc đầu hắn cũng đi theo bọn họ vào núi.
Sau đó lại nói thêm: “Còn có Vệ thẩm và Tạ cô nương của thôn Đại Khê hỗ trợ dẫn đường, chúng ta cũng đưa người về nhà an toàn, còn thuận tiện đưa đệ đệ của thím ra khỏi núi. Cũng cho thù lao, các nàng nhờ ta gửi lời cho ngươi, nói đây là nhờ phúc của chúng ta, nàng mới có thể vào núi gặp lại cha mẹ.”
Cố Vân Đông cười nói: “Cảm ơn, chuyến đi này của các ngươi vẫn thuận lợi chứ?”
So với Đồng Thủy Đào, nhìn Đoàn Khiêm và Thiệu Võ lại gọn gàng hơn nhiều, trên quần áo của Thiệu Võ vẫn còn hơi bẩn, Đoàn Khiêm đã mang hình tượng của một công tử phong độ ngời ngời, dương như đã thay y phục xong mới đến.
“Thuận lợi.” Đoàn Khiêm gật đầu.
Đồng Thủy Đào lại nói: “Nói thuận lợi thì cũng thuận lợi, nói không thuận lợi thì cũng không thuận lợi.”
“Ngươi vẫn nên trở về rửa mặt rồi lại đến đây.” Đoàn Khiêm nghiến răng.
Đồng Thủy Đào mới không để ý tới hắn, nàng chỉ nghe tiểu thư nói. Tiểu thư hỏi nàng vấn đề, nàng đều phải thành thật trả lời, sẽ không có một chút giấu giếm.
Cố Vân Đông cảm thấy buồn cười, có điều cô cũng đồng ý lời của Đoàn Khiêm nói: “Thủy Đào, muội đi rửa mặt, thuận tiện bôi thuốc đi, đừng để lại sẹo.”
Tuy Đồng Thủy Đào có rất nhiều lời muốn nói với tiểu thư, nhưng từ trước đến nay nàng sẽ không phản bác lời Cố Vân Đông nói, nghe vậy có chút tiếc nuối gật đầu, xoay người rời khỏi.
Thiệu Võ cũng như thế.
Đoàn Khiêm lúc này mới ngồi xuống một bên, nhận nước trà do Liễu Diệp đưa qua, thích ý uống một ngụm.
Chờ thoải mái hắn mới mở miệng: “Đúng rồi, lần này vào núi, chúng ta hái được không ít cây thuốc, có vài loại hình như ở trong sách dược mà ngươi cho chúng ta xem, cũng không biết tìm đúng hay không, ngươi có muốn xem thử hay không?”
“Thật sự tìm được sao?” Trên mặt Cố Vân Đông hiện lên vẻ kinh ngạc lẫn vui mừng: “Những dược liệu đó đang ở đâu?”
“Đang ở trong sân, ta cho người mang giỏ thuốc đến đây.”
Cố Vân Đông lập tức phân phó cho Hồng Diệp: “Ngươi đi tìm Trịnh Tuyền Thủy và Cao Tử, những dược liệu đó giao cho bọn chúng tới xử lý.” Cô không đi xem, dù sao có xem cô cũng không thể nhận ra.
Hồng Diệp nghe lời đi ra ngoài, Cố Vân Đông nhìn Đoàn Khiêm nhất thời càng thêm hiền lành.
“Vậy mục đích chuyến này của huynh đã đạt được chưa? Người huynh muốn tìm, có tìm được không?”
Đoàn Khiêm gật đầu: “Được rồi, quả thật tìm được cả nhà kia rồi. Kỳ thật tìm được các nàng cũng không khó, ngươi cũng không biết, nơi người nhà kia ở, cách nhà mẹ đẻ Vệ thẩm nửa ngọn núi, còn thường xuyên lui tới Vệ gia.”
Cho nên bọn họ tìm được Vệ gia, thậm chí còn chưa kịp hỏi thăm, người nhà kia vừa lúc tới tìm Vệ gia mượn đồ, hai bên vừa vặn chạm mặt.
"Thời gian chúng ta vào núi cũng không tốn bao nhiêu, chủ yếu vẫn là tốn nhiều ngày để thuyết phục bọn họ.”
Cho dù như thế, Cố Vân Đông cũng cảm thấy đã không tệ rồi.
Chỉ cần nhìn gia đình kia tình nguyện rời xa quê hương, trốn vào núi sâu xa lạ và nguy hiểm thì biết bọn họ có bao nhiêu kháng cự và phản cảm khi Đoàn Khiêm muốn bí kiếp nhuộm vải dệt của bọn họ.
Đoàn Khiêm có thể thuyết phục như vậy, cũng không biết đã phí bao nhiêu tâm tư.
“Huynh thuyết phục như thế nào?” Cô tò mò hỏi, thuận tiện lấy kinh nghiệm làm ăn.
Đoàn Khiêm cười nói: “Đương nhiên là để cho bọn họ nhìn thấy thành ý của ta trước, trước kia những người tới tìm bọn họ, thái độ đều rất tự cao, luôn mang vẻ mặt bố thí, phàm là người có chút cốt khí, ai nguyện ý chịu khuất nhục loại người này? Ta đã làm buôn bán nhiều năm, kỳ thật vẫn luôn duy trì trạng thái hai bên đều có lợi. Ta là vì kiếm tiền, nhưng cũng không thể để đối phương chịu thiệt thòi, nếu không tất nhiên sẽ không thể làm ăn lâu dài.”
“Huống chi, ta cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc đi lừa bọn họ. Đều vạch ra tất cả lợi và hại, bọn họ không hiểu làm buôn bán như thế nào, ta sẽ lựa từ ngữ đơn giản nói cho bọn họ nghe. Ta cho bọn họ hai lựa chọn, một là, ta mua bí kiếp của bọn họ. Hai là, hai bên cùng hợp tác, bọn họ làm phần kỹ thuật, những thứ khác không cần quản, sau đó kiếm lời được bao nhiêu tiền, dựa theo thỏa thuận để chia cho bọn họ.”
Cố Vân Đông vừa nghe vừa gật đầu, Trì Trì trong lòng cô thấy thế, cũng học theo vẻ mặt nghiêm túc của cô, gật gật đầu nhỏ.
Cố Vân Đông bị thằng bé chọc cười, vội vàng dời tầm mắt, nói: “Chắc không đơn giản như vậy chứ?”
“Đương nhiên không đơn giản như vậy.”
Bọn họ biết được phương pháp dệt và nhuộm vải này, khẳng định cũng là một phương tiện để mưu sinh, đồng thời, cũng được truyền cho thế hệ sau này như một kiểu gia truyền.
Nhưng hiện giờ, bởi vì phương pháp này mà suýt nữa làm hại cả nhà mất đi tính mạng. Phương pháp này chẳng những không thể để cho bọn họ tiếp tục mưu sinh sống qua ngày, thậm chí còn có thể khiến bọn họ ngay cả con cháu cũng không có, còn truyền tiếp như thế nào?
“Quan trọng nhất là, lần trước Mục gia chạy ra khỏi sơn trại, tuy rằng vẫn còn sống, nhưng lão gia của nhà họ Mục lại bị đánh gãy hai chân, sau khi trốn vào núi sâu định cư, người đã không còn. Có một số việc trước khi chết cũng hiểu ra, tuy thủ pháp dệt nhuộm rất trân quý, nhưng cũng không quan trọng bằng tính mạng của người nhà. Trước khi ông nhắm mắt đã dặn người nhà, nếu thật sự không trốn thoát, gặp được người thích hợp thì bán đi. Bọn họ đơn thương độc mã, đấu không lại những người có quyền thế đó. Đừng để đến lúc đó, cả nhà không còn, bí kíp này cũng hoàn toàn biến mất khỏi thế gian.”
Cố Vân Đông nhướng mày: “Cho nên, bọn họ cảm thấy huynh là người thích hợp kia?”
“Thành ý của ta bày ra ở đó, người Mục gia cũng gặp qua nhiều người muốn mua bí kíp như vậy, có người nào giống như ta, ngàn dặm xa xôi không tiếc mạo hiểm tiến vào núi sâu, chỉ vì tìm một người căn bản không biết vị trí ở đâu sao? Huống chi, ta có thể tìm được núi sâu kia, chính là qua cửa ải của trại chủ sơn trại. Tóm lại, bọn họ vẫn luôn có vài phần tín nhiệm với Lão trại chủ.”
“Không phải vậy.” Ngoài cửa, Đồng Thủy Đào bước nhanh đến, nhưng lời nàng nói lại làm Đoàn Khiêm nặng nề hít sâu một hơi.