Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1466 - Chương 1466. Cái Này Gọi Là Rượu Vang

Chương 1466. Cái này gọi là rượu vang Chương 1466. Cái này gọi là rượu vang

Chương 1466: Cái này gọi là rượu vang

Khóe miệng Cố Vân Đông khẽ co giật, tướng công nhà cô đang…… kêu gọi đầu tư hả?

Làm quan phụ mẫu thật đúng vất vả, một chút cơ hội cũng không bỏ qua.

Cố Vân Đông đặt hai bình rượu lên bàn, cũng không nói lời nào, yên tĩnh ngồi ở một bên nghe.

Thiệu Thanh Viễn vỗ vai Đoàn Khiêm: “Ngươi cũng đã nói, thuốc nhuộm vải kia cần một loại nước màu của hoa mọc trong núi sâu mới có thể làm được. Vậy ngươi càng nên xây xưởng ở huyện Tĩnh Bình, hái hoa và lấy nguyên liệu cũng có thể thuận tiện hơn. Nếu ngươi muốn đem hoa kia về đến phủ Vạn Khánh để trồng, chưa kể tốn thời gian và công sức, ngươi làm sao biết thổ nhưỡng ở phủ Vạn Khánh có thích hợp trồng loại hoa này không? Lỡ như không thích hợp, chẳng phải là lãng phí một năm rưỡi vô ích sao?”

Đoàn Khiêm khẽ nhíu mày: “Nhưng huyện Tĩnh Bình này quá lạc hậu. Sau này ta làm ra vải, bán ở đây, còn phải vận chuyển đến phủ thành hay kinh thành, chẳng phải cũng cần tiêu tốn khá nhiều chi phí sao?” Nói xong, hắn nhướng mày: “Hơn nữa, loại hoa này ở gần sơn trại của người Mục gia cũng có, ta muốn xây xưởng, không phải ở phủ Lạc Châu sẽ càng tiện hơn sao, hà tất phải ở huyện Tĩnh Bình của ngươi.”

Thiệu Thanh Viễn mỉm cười: “Không phải nói như vậy, tương lai ngươi xây xưởng, nhất định người Mục gia sẽ phải ở trong xưởng hỗ trợ đúng không? Xây ở phủ Lạc Châu đương nhiên tốt, nhưng kẻ thù lúc trước của người Mục gia đều ở phủ Lạc Châu đó. Nếu bọn chúng biết được người Mục gia hợp tác với ngươi, ngươi nói xem, bọn chúng có đi phá đám hay không? Phủ Lạc Châu ngoài tầm với của ta, nhưng ở huyện Tĩnh Bình này, ta vẫn có thể chiếu cố một vài chỗ.”

Không đợi Đoàn Khiêm phản bác, Thiệu Thanh Viễn tiếp tục nói: “Còn về chi phí vận chuyển, bất kể xưởng của ngươi xây ở phủ Lạc Châu hay là phủ Vạn Khánh, làm ra vải dệt cũng không thể chỉ bán trong địa phương chứ? Bất luận xây ở nơi nào, dự định của ngươi chẳng lẽ không phải là phủ kín toàn bộ Đại Tấn sao?”

Đoàn Khiêm híp mắt, khẽ hừ một tiếng, ngược lại không phản bác.

Thiệu Thanh Viễn nhìn thấy Cố Vân Đông mang rượu tới, mỉm cười, rút nút bình rót cho Đoàn Khiêm một ly.

“Uống thử loại rượu này xem.”

Đoàn Khiêm cúi đầu nhìn, màu sắc của rượu này, sao lại màu đỏ tươi như vậy?

Hắn có chút hồ nghi nhấp nhẹ một ngụm, sau đó ngẩn người, nhìn ly rượu nói: “Đây là rượu gì, sao lại không gắt, còn có hương trái cây nhàn nhạt. Có một loại cảm giác tinh tế nhẹ nhàng, mà vẫn…… làm cho người khác kinh ngạc?”

Đoàn Khiêm không phải là người thích rượu mạnh, hắn làm buôn bán, càng thích dùng trà ngon chiêu đãi khách hàng hơn. Nhưng thỉnh thoảng cũng phải uống chút rượu cùng khách để thêm vui, nhưng trước kia rượu nhập khẩu đều rất gắt, cho dù là loại không mạnh nhất, hắn cũng không thích.

Nhưng loại rượu màu đỏ không bình thường trước mặt này, lại hợp khẩu vị hắn một cách kỳ lạ.

Hắn không nhịn được lại uống một ngụm, Thiệu Thanh Viễn cười nói: “Thế nào? Hương vị không tồi chứ?”

“Không tồi.” Đoàn Khiêm gật đầu: “Rượu này mua ở đâu vậy?”

“Cái này không phải mua.” Cố Vân Đông cười nói: “Rượu này, chính là thứ sau khi ta xây xưởng xong sẽ làm. Nó gọi là rượu vang, được làm từ nho, bên ngoài vẫn chưa có bán. Loại rượu này, huynh thích, cha ta thích, mẹ ta cũng thích. Huynh biết có nghĩa là gì không?”

Đầu óc Đoàn Khiêm xoay chuyển rất nhanh lẹ: “Người đọc sách và nữ nhân đều không thích rượu mạnh, nếu uống loại rượu này, lại là một loại thưởng thức. Nhóm người này có lẽ là nguồn khách hàng lớn.”

Cố Vân Đông từng chuyên làm ăn với nữ nhân nhà quyền quý, hiện tại ngay cả người đọc sách cũng không buông tha.

Hắn có thể tưởng tượng được, sau khi rượu này được bán ra, e rằng lại là cảnh tượng chấn động.

Thiệu Thanh Viễn cười nói: “Ta dự định đem rượu vang của Vân Đông, cùng với vải dệt của huynh, tạo thành hai biểu tượng chính ở huyện Tĩnh Bình.”

Hai biểu tượng chính của huyện Tĩnh Bình?

Không, có lẽ không chỉ ở huyện Tĩnh Bình, thậm chí là biểu tượng của phủ Lạc Châu.

Đoàn Khiêm bị lời nói của Thiệu Thanh Viễn làm cho choáng ngợp, Đoạn gia quả thật có danh tiếng ở phủ Vạn Khánh, nhưng mấy năm trước vẫn luôn bị Tân gia đè đầu. Đối phương có hậu đài có nhân mạch, cho dù Đoàn Khiêm có lòng muốn làm ăn lớn, cũng khó tránh khỏi bó tay bó chân.

Sau đó Tân gia bị đổ, Đoàn gia nhảy lên trở thành nhà giàu nhất ở phủ Vạn Khánh, nhưng trong mắt những lão nhân kia, nếu không phải Tân gia xảy ra chuyện, sẽ không tới lượt Đoàn gia. Bọn họ ngoài miệng không nói, trong lòng lại cảm thấy Đoàn gia nhặt tiện nghi.

Đây cũng là lý do vì sao Đoàn Khiêm khi nhìn thấy tay nghề nhuộm dệt của người Mục gia, lại hao hết tâm tư muốn mua bí kiếp này, chính là muốn cái danh Đoàn gia nhà giàu số một, danh xứng với thực. Để cho mọi người nhìn xem, Đoàn gia đã đi tới độ cao nhất định, những người muốn thay thế, căn bản là si tâm vọng tưởng mà thôi.

Hiện giờ cơ hội này giống như đưa đến trước mặt mình.

Cho dù huyện Tĩnh Bình nghèo khó và hẻo lánh thì như thế nào? Lúc trước không phải xưởng Cố gia của Cố Vân Đông cũng xây lên ở một thôn sao? Hiện giờ thôn Vĩnh Phúc đã nổi tiếng toàn bộ Đại Tấn vì đường trắng độc nhất vô nhị.

Đoàn Khiêm càng nghĩ, tay nắm ly rượu càng chặt, ánh mắt khẽ động, cân bằng trong lòng đã hoàn toàn nghiêng đi.

Hắn tin tưởng Cố Vân Đông, cũng tin tưởng Thiệu Thanh Viễn.

Có điều……

"Chờ đã, cái gì gọi là huynh dự định? Ta còn chưa đồng ý, huynh đã nghĩ đến kỹ thuật nhuộm dệt của ta là một trong hai đại biểu lớn nhất?” Có phải quá tự tin rồi hay không?

Thiệu Thanh Viễn bưng ly rượu, chạm nhẹ vào ly hắn: “Vậy huynh đồng ý, hay không đồng ý?”

Đoàn Khiêm: “……” Chậc, giao tiếp với loại người như Thiệu Thanh Viễn luôn cảm thấy sẽ chịu thiệt.

Hắn vừa ngẩng đầu, ngửa đầu uống cạn rượu vang trong trong ly: “Được, ta đồng ý, sau này, còn phải nhờ Thiệu đại nhân chiếu cố nhiều hơn.” MAyy dich

“Nói chuyện dễ nghe.” Thiệu Thanh Viễn lại rót cho hắn một ly rượu: “Vừa lúc, rượu Vân Đông sản xuất và vải dệt của huynh đều bán đến nơi khác, sau này còn có thể thành lập một đoàn xe vận chuyển những thứ này.”

“Chuyện này không cần huynhlo lắng, ta sẽ thương lượng với tiểu đệ.” Đoàn Khiêm hừ lạnh một tiếng, quay đầu hỏi Cố Vân Đông: “Xưởng bên kia của ngươi khi nào xây xong? Ta cũng không cần tìm người khác, trực tiếp dùng nhóm thợ đó.”

“E rằng còn phải mất một thời gian nữa, huynh có thể tìm vị trí trước, vẽ bản thiết kế, chọn ngày, chờ huynh chuẩn bị xong những thứ này, bên Mao Dũng cũng có thể phân ra một nhóm người tới giúp huynh làm móng.”

“Được, nếu đã quyết định ở bên này, ta còn phải tìm một căn nhà để ở.”

Cố Vân Đông gõ mặt bàn: Huynh cứ ở chỗ chúng ta đi, ngày mốt chúng ta sẽ chuyển đến huyện nha ở, viện này cũng trống, lần sau chúng ta sẽ tìm chủ nhà tới làm chút thủ tục, vấn đề không lớn.”

Ánh mắt Đoàn Khiêm khẽ sáng, viện này tuy không phải loại trạch viện lớn, nhưng cũng không nhỏ, hắn đưa người Mục gia vào ở tạm cũng vừa vặn thích hợp. Sau đó lại chờ xưởng xây xong, hơn phân nửa người Mục gia đều sẽ ở trong xưởng, nơi này để lại một vài hạ nhân chiếu cố cũng đủ rồi.

Vị trí viện này cũng không tồi, cách huyện nha gần, nếu hắn có chuyện gì, cũng có thể tới tìm vợ chồng Thiệu Thanh Viễn bàn bạc. Trị an cũng không tệ, nếu có người tìm người Mục gia quấy rầy, nhất định phải cân nhắc kỹ càng.

Đoàn Khiêm càng nghĩ càng vừa lòng, lập tức gật đầu: “Được, vậy chúng ta ở lại khách điếm hai ngày, chờ ngày mốt các ngươi chuyển nhà, ta sẽ dẫn người chuyển vào.”

Bàn bạc mọi chuyện xong, Đoàn Khiêm và Thiệu Thanh Viễn lại uống thêm vài ly.

Bình Luận (0)
Comment