Chương 1467: Trường huyện biết thân phận của Cố Vân Đông
So với Đoàn Khiêm, kỳ thật Thiệu Thanh Viễn càng thích rượu mạnh hơn.
Có thể làm ấm người, cũng có thể tiếp thêm can đảm, cả hai thứ này đều là điều Thiệu Thanh Viễn rất cần. Nhưng hắn không thích rượu, thỉnh thoảng uống chút rượu vang hương vị êm dịu thanh nhã này, cũng là một loại thưởng thức.
Độ cồn của rượu vang không cao lắm, hai người uống hai bình cũng không thấy say. Nhưng mà thời gian cũng đã muộn, Đoàn Khiêm tạm thời ở lại nhà qua đêm.
Đến ngày hôm sau, Cố Vân Đông mang theo vẻ mặt hưng phấn ra ngoài mua đồ cùng Đồng Thủy Đào.
Hôm qua cô đến Phạm phủ nên bị trì hoãn một ngày, bởi vậy cần gửi quà về kinh thành chỉ có thể thừa dịp hôm nay còn nhàn rỗi, chuẩn bị ổn thỏa trước.
Cố Vân Đông vừa định ra ngoài, lại nhìn thấy Thái Việt trán đầy mồ hôi, ôm một chồng sách cũng đi tới sân.
“A Việt, ngươi làm gì vậy?” Cố Vân Đông vội vàng tiến lên, Đồng Thủy Đào một tay nhận lấy sách trong ngực hắn.
Thái Việt lau mồ hôi: “Biểu thẩm, cháu mang những quyển sách này đến trường huyện. Hôm qua cháu đã đồng ý với mấy người Phạm huynh là đem sách và sổ ghi chép của Vân Thư gửi tới, chia sẻ cho bọn hắn xem cùng.”
Tuy rằng sổ ghi chép không nhiều lắm, nhưng sách lại khá nhiều. Có một số quyển sách bên này không mua được, chủ yếu vẫn do có ít người đọc sách, chủ tiệm sách cũng rất ít khi đi nơi khác nhập hàng, chi phí quá cao còn có thể không bán được.
Đám người Phạm Ỷ Lâm có lẽ có thể nhờ người nhà đến phủ thành mua, nhưng những người như Triệu Cảnh lại không có con đường đó.
Mà những quyển sách Vân Thư mới gửi tới từ kinh thành, e rằng ngay cả Phạm Ỷ Lâm bọn họ cũng có thể không mua được.
Cố Vân Đông dở khóc dở cười: “Vậy cũng không cần mang hết một lần qua đó chứ? Ít nhất ngươi cũng có hai ba mươi quyển, như thế nào? Là muốn chia cho mỗi người một quyển xem hả?”
Thái Việt có chút ngượng ngùng gật đầu.
Cố Vân Đông lật xem những quyển sách kia: “Nhưng những quyển sách này là từ cơ bản đến nâng cao, có vài người còn chưa hiểu sơ cấp, để bọn họ xem sách nâng cao, có phải không tốt lắm hay không?” MAyy dich
“Dạ?” Thái Việt ngẩn người, vội vàng cầm những cuốn sách kia lại xem, phát hiện quả thực như thế, nhất thời càng thêm xấu hổ.
Cậu nhóc không chú ý, những quyển sách này cậu nhóc cũng chưa kịp đọc, chỉ lật xem một chút sổ ghi chép của Vân Thư mà thôi. Những quyển sách này xếp chồng ở cùng một chỗ, hai ngày nay cậu nhóc phải vội vàng trả lời thư của Vân Thư và chuẩn bị quà đáp lễ, vẫn chưa cẩn thận xem kỹ, mới vừa rồi sốt ruột ra cửa, nên trực tiếp ôm đi.
Cố Vân Đông chọn ra cho hắn năm sáu quyển: “Được rồi, những quyển sách này ngươi mang đến trường huyện trước đi, những quyển khác sau này lại từ từ xem.”
“Vâng ạ, biểu thẩm, vậy cháu đi trường huyện trước.”
Thái Việt ôm sách chạy nhanh ra cửa, chậm một chút nữa hắn sẽ trễ mất.
Cũng may nơi này cách trường huyện khá gần, lúc Thái Việt đến cửa giảng đường, phu tử vẫn chưa tới.
Có điều hôm nay bên trong giảng đường lại vô cùng náo nhiệt, Thái Việt còn đang ở cửa, đã nghe được tiếng của Phạm Ỷ Lâm và Vinh Minh Học đang lớn tiếng bàn luận sôi nổi.
Chuyện bọn hắn đang nói là chuyện xảy ra ở Phạm phủ ngày hôm trước, cũng như thân phận của Cố Vân Đông và Cố Vân Thư.
Hôm qua chỉ có bốn thư sinh ở Phạm phủ, những người khác đều không có ở đó, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, hiện giờ cả đám đều bị khiếp sợ, bất động tại chỗ.
Hơn nữa, thư sinh lúc trước nhắc nhở Phạm Ỷ Lâm đi tìm người điều tra thân phận của Cố Vân Đông lại đang cố gắng nuốt nước bọt. Còn may hắn biết sớm, vẫn chưa tìm người đi trừng trị Cố phu tử một trận, nếu không khi hắn về nhà sẽ bị cha mẹ đánh gãy chân.
Không chỉ có đám con cháu nhà phú quý Phạm Ỷ Lâm kia, ngay cả những người Triệu Cảnh này cũng không nhịn được dựng lỗ tai nghe, vô cùng tò mò.
Bởi vậy, đợi đến khi Thái Việt bước vào, tầm mắt mọi người đều đổ dồn vào người hắn.
Có người ngày thường tính tình cởi mở, trực tiếp xông lên ôm cổ hắn: “Thái Việt ngươi được lắm, ngươi dám giấu chúng ta, giấu đến khổ cực ha, hóa ra Cố phu tử là biểu thẩm của ngươi, còn là huyện lệnh phu nhân.”
Thái Việt cười gượng một tiếng, hắn vẫn còn chưa kịp nói biểu thẩm là Vĩnh Gia quận chúa được Hoàng Thượng thân phong.
Phạm Ỷ Lâm tinh mắt, nhìn thấy quyển sách hắn đang ôm, hai mắt ‘tạch’ phát sáng.
“A Việt, sách ngươi đang ôm có phải là sổ ghi chép của Cố tiểu tú tài kia cho ngươi hay không?”
Thái Việt gật đầu, ngay sau đó, trong ngực lập tức trống rỗng, năm sáu quyển sách trực tiếp bị cướp đi.
Thái Việt: “……” Các ngươi đều là sói sao?
Hắn sững sờ nhìn mấy người kia cướp sách sau đó lập tức giải tán, những người khác không cướp được, đều trừng mắt nhìn hắn.
Thái Việt buông tay: “Ta tạm thời chỉ mang theo mấy quyển này, chờ xem xong rồi lại lấy đến.”
Hắn thở dài, chậm rãi trở về chỗ ngồi của mình.
Chỉ là khóe mắt nhìn thấy đám người Triệu Cảnh kia, lại dừng một chút. Phạm Ỷ Lâm bọn họ không chút do dự, đám người Triệu Cảnh lại không lên cướp nó, nhưng khát vọng trong mắt lại rất rõ ràng.
Thái Việt suy nghĩ một chút, lấy ra quyển sách cuối cùng trong ngực.
Đây là sổ ghi chép hắn xem tối hôm qua, sau khi xem xong thì đặt ở đầu giường, buổi sáng lúc thức dậy thuận tay nhét vào trong ngực, cho nên vào giảng đường cũng không bị cướp đi.
Cậu cầm sổ ghi chép đó đi tới trước bàn Triệu Cảnh, đưa cho hắn: “Đây là Vân Thư cho ta, bên trong viết không ít chú thích, ta cũng chỉ mới đọc được hai trang. Cho các ngươi xem trước, xem xong rồi trả lại cho ta là được.”
Triệu Cảnh bất ngờ ngẩng đầu lên: “A Việt, ngươi……”
“Cầm đi, chúng ta là bạn cùng lớp.”
Phạm Ỷ Lâm ngồi cách đó không xa nhìn về phía bên này, khóe miệng khẽ giật, một lát sau cũng đứng lên đi tới.
Hắn vừa rồi cũng cướp được một quyển, lúc này cầm quyển sách đưa về phía trước: “Quyển này của ta cũng để cho các ngươi xem trước, xem xong lại tới lượt chúng ta luân phiên.”
Những quyển sách này đều là tứ thư ngũ kinh đơn giản, trong tay bọn họ đương nhiên cũng có, chỗ quý giá là chú thích bên trong.
Triệu Cảnh không dám tin nhìn Phạm Ỷ Lâm, từ trước đến nay, những người này luôn nhìn người khác bằng lỗ mũi, tuy rằng không đến mức bắt nạt bọn họ, nhưng ngày thường cũng hoàn toàn phớt lờ họ, đối với hành vi của bọn họ cũng đặc biệt khịt mũi coi thường, thập phần chướng mắt.
Cả hai bên đều không hề giao tiếp với nhau.
Phạm Ỷ Lâm bị hắn nhìn có chút mất tự nhiên: “Ánh mắt ngươi có ý gì đây? Cho ngươi sách ngươi còn không vui sao? Ngươi đừng cho rằng ta đang tỏ ra yếu thế với ngươi, chỉ là hôm qua ta được Cố phu tử dạy bảo, không muốn để cho ngài ấy thất vọng thôi.”
Những người khác không đến Phạm phủ, không nhịn được hỏi: “Dạy bảo điều gì thế?”
“Phu tử nói, trên đời này có rất nhiều loại người, cũng có rất nhiều người có bản lĩnh. Nhìn người phải biết nhìn xa trông rộng, không thể chỉ nhìn bề ngoài. Có vài người nhìn thì thấy bình thường, nhưng nói không chừng là cao nhân ẩn sĩ, ngàn vạn lần không nên dễ dàng đánh giá thấp bất cứ một người nào. Còn ta, cảm thấy Triệu Cảnh bọn hắn tuy rằng nghèo một chút, nhưng trên người cũng có chỗ đáng khen, không chừng về sau hắn còn có thể dạy ta vài thứ ta không biết. Phu tử nói, trên đời này người chân chính lợi hại, trước nay chỉ chú trọng học thức của bản thân, không thèm để ý thân phận của đối phương.”
Khi Phạm Ỷ Lâm nói đến điểm này, đôi mắt lại còn hơi sáng lên.