Chương 1476: Bùi Quản Sự
Cố Vân Đông đang phát sầu, không nghĩ tới vừa về huyện nha, Thiệu Thanh Viễn đã dẫn một người cho cô.
"Đây là Bùi quản sự, lúc trước chưởng quỹ của y quán Huệ dân phủ Lạc Châu ta giúp ta lưu ý." Thiệu Thanh Viễn giới thiệu người trẻ tuổi bên cạnh: "Bùi quản sự có kinh nghiệm quản lý cửa hàng điền trang, tuy rằng còn trẻ, nhưng làm việc lại rất tỉ mỉ, nàng có thể kiểm tra hắn, nếu thích hợp, có thể nhận lấy.”
Thiệu Thanh Viễn đã nói như vậy, người kia khẳng định không tồi, trước đó hắn cũng tất nhiên đã kiểm tra qua.
Vậy cô cũng không cần phải làm nữa, lúc này cười nói: "Được, Bùi quản sự trước tiên cứ lưu lại đã.”
Bùi quản sự nhìn cũng mới hai mươi ba hai mươi bốn, không nghĩ tới có thể được Thiệu Thanh Viễn khen ngợi như vậy.
Sau một khắc, Cố Vân Đông đã biết nguyên nhân.
"Nếu phu nhân không ngại, tiểu nhân nghĩ ngày mai sẽ đến thôn Đại Khê xem một chút. Nghe đại nhân nói, xưởng còn đang xây, phu nhân tuyển người cũng sẽ ưu tiên thôn dân phụ cận, vậy ta đến xưởng ở thôn Đại Khê ở mấy ngày, thứ nhất là làm quen với hoàn cảnh xung quanh, thứ hai đến xem tình huống của thôn dân, thứ ba, cũng để cho phu nhân khảo nghiệm tiểu nhân.”
Bùi quản sự cung kính hành lễ, cười nói một phen như vậy.
Cố Vân Đông có chút ngoài ý muốn, cùng Thiệu Thanh Viễn liếc nhau một cái: "Được, ngày mai ta sẽ cho người đưa ngươi qua."
“Không phiền phu nhân mệt mỏi, tiểu nhân tự mình đi là được."
Cố Vân Đông thống khoái đáp: "Được.”
Thiệu Thanh Viễn lúc này mới để Bùi quản sự đi xuống nghỉ ngơi, người vừa đi, Cố Vân Đông liền nhịn không được hỏi: "Bùi quản sự này giống như là từ nhà giàu đi ra, Trương chưởng quỹ tìm từ đâu vậy?"
“Bùi quản sự hai năm trước còn là quản sự La gia." Thiệu Thanh Viễn nháy mắt với cô, cười mở miệng.
La gia??
"La gia La Hàm nhìn trúng chàng muốn phá hoại tình cảm vợ chồng chúng ta, không biết xấu hổ làm tiểu tam?"
Thiệu Thanh Viễn: "..." Chậm rãi gật đầu.
Cố Vân Đông hừ lạnh một tiếng: "Nói đến La gia kia liền tức giận, thối nát không biết xấu hổ.”
"Khụ." Thiệu Thanh Viễn ho nhẹ một tiếng, vội vàng chuyển đề tài, nói đến chuyện của Bùi quản sự: "Nàng nhìn thấy vết sẹo trên mặt Bùi quản sự rồi chứ?"
“Thấy được, nếu hắn không có vết sẹo trên mặt sẽ rất thanh tú."
Thiệu Thanh Viễn quay đầu cô, để cô nhìn thẳng vào mình: "Rất thanh tú? Nhìn kỹ vậy sao?”
Cố Vân Đông nghẹn một chút, vẻ mặt nghiêm túc lại: "Không có, thiếp chỉ nhìn lướt qua như vậy, một chút cũng không cẩn thận. Thiếp nói hắn thanh tú vì đường nét khuôn mặt của hắn tương đối nhỏ. Ai, thiếp chỉ liếc mắt một cái như vậy, cũng chỉ có thể nhìn thấy đường viền cùng vết sẹo đặc biệt bắt mắt kia.”
Hãy nhìn vào đôi mắt to chân thành của cô đi, cô không nói dối.
Thiệu Thanh Viễn bị cô chọc cười, tiến lên hôn một cái, ôm người đến trước mặt mới cảm thấy mỹ mãn, cuối cùng cũng mở miệng nói: "Nàng biết Nhị tiểu thư La gia kia đối với nam tử xinh đẹp đều rất... Tóm lại vị La quản sự kia làm việc ở La gia, ngẫu nhiên đã bị La nhị tiểu thư kia nhìn thấy, vừa thấy đã nhìn trúng hắn.”
Nhưng Bùi quản sự chỉ là hạ nhân của La gia, La lão gia La phu nhân cưng chiều nữ nhi sẽ không có khả năng gả nữ nhi cho hắn. Nhưng La nhị tiểu thư lại dây dưa không ngớt, hôn sự bùi quản sự vốn sắp thành thân cũng bị phá hủy. Bùi quản sự trong lòng tức giận, hết lần này tới lần khác La lão gia còn cảm thấy tất cả đều là lỗi của Bùi quản sự, là hắn cố ý âm thầm câu dẫn La nhị tiểu thư. Sau đó đã nghĩ ra chủ ý, trực tiếp cho người ta hủy mặt Bùi quản sự.”
Mặt vừa hủy, La nhị tiểu thư chỉ nhìn nhan sắc quả nhiên chướng mắt Bùi quản sự.
Bùi quản sự mất hôn sự, không có dung mạo, còn bị chủ nhà ghét bỏ, bị những hạ nhân khác xung quanh cười nhạo tâm cơ thâm sâu nhưng bận rộn một hồi vô ích, cuộc sống rối tinh rối mù.
Hết lần này tới lần khác La lão gia còn không chịu từ bỏ ý đồ, hắn cảm thấy trải qua chuyện này, Bùi quản sự nhất định sẽ ghi hận La gia, dứt khoát trực tiếp bán người đi.
Bùi quản sự bị nha hành tiếp nhận, không bao lâu lại bán hắn đến nhà một thương hộ bình thường khác phủ Lạc Châu.
Thương hộ kia chỉ thỉnh thoảng ở Lạc Châu một thời gian, nhưng ở bên này có một ngoại thất, mua viện.
Hắn nhìn trúng Bùi quản sự bởi vì hắn bị hủy dung, mua hắn trở về ở trong phủ chạy việc cũng không cần lo lắng.
Nhưng Bùi quản sự không cần lo lắng, không có nghĩa là ngoại thất kia sẽ không coi trọng người khác.
Ngoại thất kia kỳ thật đã sớm có người khác, trước kia hạ nhân trong nhà không khôn khéo nên không phát hiện.
Bùi quản sự lại trong lúc vô tình đụng phải, ngoại thất kia cùng tình nhân muốn giết người diệt khẩu. Bùi quản sự thông minh, chạy ra ngoài, việc này tất nhiên cũng không giấu được, bị thương hộ vừa vặn đến phủ Lạc Châu biết.
Ngoại thất bị xử trí, đám hạ nhân như Bùi quản sự tất nhiên lại bị bán đi.
Thiệu Thanh Viễn sau khi biết Cố Vân Đông quyết định xây dựng xưởng, đã biết huyện Tĩnh Bình này rất ít người dùng được, nên gửi thư cho Trương chưởng quỹ phủ Lạc Châu, bảo hắn hỗ trợ lưu ý một chút.
Trương chưởng quỹ vốn đã quen biết Bùi quản sự, biết hắn là người có bản lĩnh, nên lưu người lại, đưa đến huyện Tĩnh Bình.
Thiệu Thanh Viễn sau khi gặp qua người này, quả thật không thất vọng.
Cố Vân Đông nghe xong thổn thức không thôi: "La gia sớm muộn gì cũng sẽ bị hủy trong tay hai vị tiểu thư kia.”
Đã phát sinh loại chuyện này, La lão gia kia còn không biết quản giáo nữ nhi, đáng đời xui xẻo.
Hiện giờ có quản sự tuyển chọn, Cố Vân Đông trước tiên không nóng nảy, những quản sự khác sau này xem năng lực có thể chậm rãi lựa chọn ra.
Qua hai ngày, địa điểm chọn xưởng của Đoàn Khiêm cũng đi ra.
Là Thiệu Thanh Viễn sai người lựa chọn cho hắn mấy chỗ, Đoàn Khiêm lúc ấy nhìn thoáng qua, vẻ mặt táo bón.
Vị trí này có quá trùng hợp ngẫu nhiên không? Tất cả đều nằm ở giữa thị trấn và thôn Đại Khê?
Thiệu Thanh Viễn ngược lại rất nghiêm túc nói: "Ta đã điều tra qua, loại hoa cỏ nhuộm vải này, đỉnh núi trấn Cửu Tường này rậm rạp nhất. Tương lai huynh tìm người lên núi cũng dễ dàng, huynh có thể dẫn người Mục gia đi xem một chút, nếu không thích hợp, lại tìm một chỗ khác là được.”
Đoàn Khiêm quả thật mang theo người Mục gia đi xem mấy chỗ kia, còn đừng nói, Thiệu Thanh Viễn người này tuy rằng trắng trợn tính kế hắn, nhưng chọn địa phương cũng làm cho bọn họ rất hài lòng.
Thiệu Thanh Viễn làm việc cuối cùng cũng đáng tin cậy, Đoàn Khiêm rất nhanh đã định ra địa phương.
Xưởng của hắn ngay gần thôn Nam Lâm dưới trấn Cửu Tường.
Giống như thôn Đại Khê, biết gần đó muốn xây xưởng, trưởng thôn hưng phấn thiếu chút nữa ngủ không được. Nhưng hắn hiển nhiên không có tầm nhìn xa trông rộng như Tạ thôn trưởng, lúc Đoàn Khiêm đến nói hợp tác, gặp phải một ít lực cản. May là trấn trưởng Cửu Tường là một người hiểu lý lẽ, việc này hắn trực tiếp đối phó.
Vị trí chọn xong, Đoàn Khiêm phía sau liền bận rộn hẳn lên. Hắn làm ăn lớn như vậy, kinh nghiệm rất phong phú, tuy rằng ngay từ đầu cùng thôn trưởng thôn Nam Lâm có chút không thoải mái, nhưng với kiến thức và năng lực của hắn, không mấy ngày thôn trưởng kia đã thiếu chút nữa bị lừa gạt mà cung phụng hắn như thần.
Chuyện Đoàn Khiêm muốn xây xưởng rất nhanh truyền ra ngoài, tất nhiên cũng truyền đến Lâu gia.
Lâu gia muốn chen một chân, chỉ là không thể thành công, Lâu gia rốt cuộc bắt đầu có cảm giác nguy cơ.