Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1477 - Chương 1477. Hậu Viện Huyện Nha Kín Phòng.

Chương 1477. Hậu viện huyện nha kín phòng. Chương 1477. Hậu viện huyện nha kín phòng.

Chương 1477: Hậu viện huyện nha kín phòng.

Dù sao Cố Vân Đông cũng không quan tâm chuyện này nữa, chỉ cần không chạm mặt Lâu gia thì tạm thời cô sẽ không đụng đến hắn.

Đoàn Khiêm bận rộn, Cố Vân Đông cũng không nhàn rỗi.

Tuy rằng Thích ma ma không tìm được quản sự của phân xưởng nhưng lại kiếm được hạ nhân trong nhà.

Nhân thủ của huyện nha vẫn còn thiếu một số, Thích ma ma mua hai nhà. Một nhà họ Lỗ có ba người, bà Lỗ tuổi khoảng năm mươi, con trai tên Lỗ Sơn hơn ba mươi tuổi và cháu trai mười bốn tuổi tên Lỗ Tiểu Quần.

Còn một nhà họ Thường, có năm người. Hai huynh đệ, Thường Đại bốn mươi tuổi, con dâu là Hà thị, hai phu thê có một đứa con gái tên Thường Tước hai mươi tuổi là một quả phụ, phu quân mới mất vài năm trước. Thường Nhị ba mươi sáu tuổi, vợ là Mã thị, vốn có một đứa con mười tám tuổi nhưng gặp nạn trong lúc ra ngoài làm ăn cùng với trượng phu Thường Tước.

Vậy là có tám người, chẳng mấy chốc hậu viện của huyện nha trở nên náo nhiệt.

Nhất là khi có thêm vài người thạo việc, mấy người Thích ma ma cũng thoải mái hơn rất nhiều.

Sau khi Cố Vân Đông thấy bọn họ, bèn giao bọn họ cho Thích ma ma để bà ấy dạy dỗ quy củ.

Bản thân cô thì bắt đầu chuẩn bị cho kỳ học thứ hai của trường huyện.

Dựa theo lời cô nói lúc trước, Tào phu tử đã chuẩn bị xong bàn vẽ và giá vẽ. Đặc biệt là sau khi biết cô từng chỉ đạo phu tử của thư viện Thiên Hải, trường huyện lại càng tận tâm chuẩn bị những thứ này.

Sáng sớm khi Cố Vân Đông đến trường huyện bước vào ‘Chí Trai’, đập vào mắt cô là giáo dụ, hai huấn đạo và hai vị phu tử.

Cô nhướn mày, kêu Đồng Thủy Đào đứng đằng sau đặt đồ lên bàn, sau đó kỳ quặc nói: “Hôm nay các ngươi đều có mặt sao.”

Giáo dụ ho nhẹ, thấy hơi ngượng, quả thực lần trước bọn họ trốn ra ngoài đã không thành thật. MAyy dich

Nhưng sau đó nghe Tào phu tử nói, lúc Cố phu tử đánh người bọn họ cũng bị sợ hãi mất mấy ngày.

“Cố phu tử, ngài có yêu cầu gì với phòng vẽ ta đã làm cả rồi. Ngài xem, bài giảng hôm nay có cần dùng tới không?”

“Nếu đã chuẩn bị đủ cả vậy tất nhiên phải dùng rồi.” Cố Vân Đông quan sát bọn họ một lượt, thấy thời gian không còn sớm, cũng không còn hơi sức theo chân bọn họ hầu chuyện bèn đem họa cụ của mình đi tới giảng đường.

Đồng Thủy Đào lập tức đuổi theo, Cố Vân Đông quay lại nhìn nàng nói: “Muội theo ta làm gì?”

“Tiểu thư.” Đồng Thủy Đào cực kỳ nghiêm túc nói: “Nếu lúc này mấy người đó không nghe lời nữa, cô sẽ không muốn đích thân động thủ, ngộ nhỡ mệt rồi thì phải làm sao? Có em ở đây, chắc chắn em sẽ đánh cho cha mẹ bọn chúng không nhận ra.”

Cố Vân Đông ôm trán, kêu nàng ấy quay về: “Muội không nghe A Việt nói lúc thằng bé trở về sao? Hiện giờ mấy người đó thật sự rất biết nghe lời, không cần động tay xử lý.”

“Thật chứ?” Đồng Thủy Đào tiếc nuối thở dài, chỉ có thể quay về Chí Trai, vô vị chờ Cố Vân Đông tan học.

Cố Vân Đông lắc đầu, quay người đi vào giảng đường.

Bên trong giảng đường nhanh chóng yên tĩnh lại, toàn bộ học tử đều ‘vụt’ ngẩng đầu, ánh mắt rực sáng nhìn Cố Vân Đông.

Cố Vân Đông ‘...’ Tuy rằng biết sau khi tới Phạm phủ sẽ có hiệu quả, nhưng không ngờ lại hữu hiệu như vậy.

Cô hắng giọng: “Lại gặp nhau rồi, các ngươi còn ấn tượng gì với bài giảng lần trước không? Không phải qua nhiều ngày nên quên rồi chứ?”

“Không có không có, phu nhân...Phu tử, chúng học trò đều ôn lại kiến thức người dạy, còn vẽ thêm mấy bức tranh nữa.” Học tử bên dưới mau chóng trả lời.

Cố Vân Đông gật đầu: “Không quên thì tốt, vậy hôm nay chúng ta sẽ tới giảng đường bên cạnh để học.”

Mọi người đang không hiểu thì Cố Vân Đông đã cầm đồ đạc ra ngoài trước.

Mấy người khác ngơ ngác nhìn nhau, chỉ có Thái Việt là người đầu tiên đi theo, những người khác vội vã lục tục theo sau sang giảng đường bên cạnh.

Vừa vào cửa thì phát hiện giảng đường này và giảng đường của bọn họ không khác nhau là mấy, góc tường bên cạnh cũng chỉ bày hai ba cái bàn nhưng lại có rất nhiều giá đỡ giống với cái lần trước Cố Vân Đông cầm tới.

“Vào đi, tự tìm chỗ mà ngồi xuống.” Cố Vân Đông chỉ mấy cái ghế đặt phía sau giá vẽ.

Không giống với lần trước, lần này toàn bộ học tử đều rất nghe lời, hầu như Cố Vân Đông nói cái gì bọn họ sẽ làm theo cái đó.

Như vậy khiến cô giảm bớt không ít chuyện, cô cũng không cần phí lời, mọi người ngồi xuống, Cố Vân Đông bắt đầu giảng bài.

Trong lòng ai cũng đã tính sẵn, muốn tranh thủ lúc phu tử đến lớp để hỏi thêm về chuyện của cô.

Mặc dù lần trước Phạm Ỷ Lâm đã kể không ít chuyện về hai tỷ đệ Cố Vân Đông nhưng bọn hắn nghe vẫn không đã. Lại đi hỏi Thái Việt nhưng tiểu tử này nói mình cũng không biết nhiều chuyện, hắn cũng chỉ mới sống cùng Cố phu tử được vài tháng. Về phần chuyện trước kia ở phủ Tuyên Hòa tại kinh thành thì chỉ nghe một chút từ tin đồn thôi.

Những người này còn chưa từng đi tới phủ Lạc Châu, hiểu biết về thế giới bên ngoài còn nông cạn. Vì vậy cực kỳ tò mò, rất muốn biết học tử nơi khác ra sao. Bên trong thư viện Thiên Hải thân là học phủ nổi danh cùng với đệ nhất thánh địa Quốc tử giám như thế nào.

Nhưng Cố Vân Đông đã lập tức giảng bài không cho bọn họ cơ hội đặt câu hỏi.

Bài giảng của cô cực kỳ sinh động, những người có mặt bất tri bất giác bị cuốn theo, bắt đầu vẽ mà chẳng hỏi câu nào.

Bọn họ rất ngạc nhiên với loại giá vẽ này, lòng tràn đầy nhiệt huyết trải nghiệm sự vật mới.

Sau khi Cố Vân Đông nói xong những điều cần nói, cô yêu cầu bọn họ tự vẽ.

Ánh mắt của cô hướng về phía bên ngoài cửa sổ, vừa hay thấy đám người đang hăng say nghe giảng.

Đồng Thủy Đào thật sự không qua đây, nhưng có một giáo dụ, hai huấn đạo, hai vị phu tử giờ phút này đang đứng ngoài cửa sổ cực kỳ say sưa nghe cô giảng bài.

Thấy Cố Vân Đông đang nhìn, đám người giáo dụ không dám cười, vội vàng quay người rời đi.

Bọn họ cũng chuẩn bị cho mình giá vẽ đặt ở ‘Trí Trai’, vừa hay có thể quay về vẽ thử.

Cố Vân Đông: “...” Các ngươi làm việc không chuyên nghiệp như vậy sao? Đừng quên các ngươi còn phải dạy học tử tham gia khoa cử.

Cô lắc đầu, thấy tiết học sắp kết thúc.

Bèn nói với học tử: “Hôm nay học tới đây thôi, các ngươi tiến bộ rất nhanh, đợi lần sau ta sẽ đưa các ngươi ra ngoài vẽ cảnh thật.”

“Phu tử, vẽ cảnh thật như thế nào?” Phạm Ỷ Lâm vội hỏi, giọng điệu tràn ngập sự tò mò.

Cố Vân Đông vừa dọn đồ vừa nói: “Sau này các ngươi sẽ biết.”

Dứt lời cô liền tuyên bố tan học, trực tiếp rời đi.

Đợi bóng dáng của cô hoàn toàn rời khỏi, mọi người mới hồi phục lại tinh thần.

“Nguy rồi, quên không hỏi Cố phu tử chuyện của thư viện Thiên Hải.”

“Ta còn muốn biết Quốc tử giám trông như thế nào, A Việt nói Cố phu tử đã từng gặp vị Trầm đại nho kia.”

“Đáng tiếc, đáng tiếc...”

Đáng tiếc Thái Việt không muốn để ý tới bọn hắn. Thằng nhỏ thật sự rất bận, Vân Thư gửi tới rất nhiều bài ghi chép hắn còn chưa kịp xem xong.

Cố Vân Đông lại lần nữa quay về Trí Trai thì phát hiện mấy người giáo dụ đều đang vẽ tranh “...”quả nhiên làm việc không chuyên nghiệp.

Bình Luận (0)
Comment