Chương 1481: Vương Thải bất thường
Cố Vân Đông phục hồi tinh thần: "Ừm, tình huống tôi đã biết rồi. Ngươi cứ việc trở về nói với Vương Thải một tiếng, chờ nàng khỏi bệnh, nếu nguyện ý đến xưởng làm việc thì đến đây đăng ký một chút, chỉ cần thông qua khảo hạch, dĩ nhiên không thành vấn đề.”
Tạ Chi nhất thời cao hứng lên, lau mặt một chút, quỳ xuống với Cố Vân Đông: "Cám ơn chủ nhân, cám ơn chủ nhân.”
Cố Vân Đông thở dài một hơi: "Ngươi đứng lên đi, không nên quỳ tới quỳ lui. Ta biết ngươi muốn chiếu cố muội muội Vương Quang, nhưng người đã đi, ngươi cũng phải nhìn về phía trước.”
Tạ Chi nghẹn ngào một tiếng, gật gật đầu: "Ta, ta biết rồi."
“Được rồi, ngươi đi ra ngoài đi."
Tạ Chi trên mặt nở rộ nở nụ cười, mang theo ánh mắt đỏ rực đi ra ngoài.
Người bên ngoài thấy nàng ở bên trong lâu như vậy, lại một bộ thương tâm muốn chết, nhất thời đều kinh hãi.
Những người khác đi ra còn chỉ là lắc đầu thở dài hoặc là ảo não hối hận, còn chưa thấy có người khóc đến mức mắt đều đỏ lên, Tạ Chi ở bên trong rốt cuộc gặp phải chuyện gì?
Những người khác muốn hỏi, bị Vệ thị đi trước một bước.
Bà vội vàng lôi kéo cô nương nhà mình sang một bên nghỉ ngơi, thuận tiện hỏi tình huống một chút.
Những người khác hai mặt nhìn nhau, nhưng mà làm cho bọn họ càng hoảng hốt chính là, sau khi Tạ Chi đi ra, Cố chủ nhân bên trong không gọi người tiếp theo đi vào.
Mọi người đang muốn tiến lên hỏi, cửa lại mở ra.
Đồng Thủy Đào từ bên trong đi ra, bước nhanh đến bên cạnh Thiệu Thanh Viễn, thấp giọng nói: "Cô gia, tiểu thư nói ngài đi vào một chuyến, nói có chuyện rất quan trọng muốn nói.”
Đồng Thủy Đào lúc ấy vào núi sâu, cũng không biết chuyện của Trình Tiểu Tùng. Vương Thải nàng ngược lại có nghe qua, lại không hiểu phía sau còn có sự kiện phức tạp như vậy, cho nên phản ứng mới không lớn như Cố Vân Đông.
Thiệu Thanh Viễn có chút kinh ngạc, xoay người đi vào phòng.
Chờ từ chỗ Cố Vân Đông nhận được tin tức Vương Thải đã trở lại thôn Đại Khê, hắn cũng trong nháy mắt ngây người.
"Nàng ta trở về thì cũng bình thường thôi, điều không bình thường chính là nàng ta quang minh chính đại trở về." Thiệu Thanh Viễn không quá tin tưởng Vương Thải trong thời gian ngắn như vậy đã đoạn tuyệt với chủ tử ở sau lưng mình.
Hắn thậm chí không tin người đứng sau màn sẽ để Vương Thải còn sống trở về.
Hắn dừng một chút: "Việc này không vội, qua hai ngày ta sai người đưa Trình Tiểu Tùng tới đây. Chờ Vương Thải đến xưởng sau đó cho hai người này gặp mặt, xem rốt cuộc có tình huống gì, Vương Thải sẽ phản ứng như thế nào."
“Được."
Thiệu Thanh Viễn cười nói với cô: "Bên nàng tiếp tục đi, chuyện sau giao cho ta."
Hắn cúi đầu, chạm vào trán Cố Vân Đông một chút rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Sau khi ra khỏi cửa thì gọi thôn dân tiếp theo đi vào phỏng vấn, chính mình thì đi tới bên cạnh Thiệu Văn, thấp giọng dặn dò vài câu: "... Tối nay ngươi tạm thời ở lại thôn Đại Khê, âm thầm nhìn chằm chằm Vương Thải."
“Vâng."
Cố Vân Đông tiếp tục như không có việc gì, vẫn phỏng vấn dân làng vài vấn đề, ghi nhớ lại người mình nhìn trúng.
Chờ gọi xong danh sách trên bàn, vòng đầu tiên ở bên ngoài của Bùi quản sự cũng đã chấm dứt.
Cố Vân Đông tăng nhanh tốc độ, phỏng vấn qua tất cả mọi người đã qua vòng thứ nhất.
Lần này không phải chọn người quản lý, cho nên vấn đề cô hỏi cũng đơn giản, không cần người ta có bản lĩnh lợi hại bao nhiêu, chỉ cần là người siêng năng chịu làm, lại không có vấn đề gì lớn, trên cơ bản Cố Vân Đông đều sẽ lưu lại.
Đợi đến khi người cuối cùng phỏng vấn xong, Cố Vân Đông cầm xấp danh sách kia đi ra.
Thôn dân ngoài cửa chờ vẫn nhiều như buổi sáng, cho dù bị loại, cũng không rời đi.
Cố Vân Đông nhìn lướt qua một vòng, thu hết biểu tình mọi người vào trong mắt.
Nhất là sau khi trải qua vòng phỏng vấn thứ hai, ngoại trừ Tạ Chi đã biết rõ kết quả của mình, những người khác đều tỏ ra thấp tha thấp thỏm.
Cố Vân Đông trong tay cầm danh sách đi tới trước mặt những người đó: "Kế tiếp, ta gọi người nào thì người đó đứng ở bên trái.”
"Tạ Chi, Tạ Tiểu Liễu, Thạch Đại Hoa, Tạ A Phương..."
Theo tiếng gọi của Cố Vân Đông, người đứng bên trái dần dần nhiều hơn. Những người không nghe thấy tên, trái tim cũng càng thấp thỏm.
Bọn họ không biết Người Cố Vân Đông gọi đến bên trái rốt cuộc là thông qua hay không thông qua, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện.
Cuối cùng, bên trái đứng gần một trăm hai mươi người, Cố Vân Đông mới dừng lại. MAyy dich
Cô đưa danh sách trong tay cho Bùi quản sự, lập tức nói với đám người Tạ Chi: "Các ngươi thông qua vòng thứ hai khảo nghiệm, bắt đầu từ ngày mai, chính là công nhân của xưởng Cố gia ta. Cụ thể làm công việc gì, đến lúc đó Bùi quản sự sẽ giúp các ngươi an bài. Lát nữa các ngươi lưu lại một chút, Bùi quản sự sẽ nói với các ngươi khi làm việc trong xưởng cần chú ý cái gì, có quy củ gì. Các ngươi có bất kỳ câu hỏi gì, thì có thể tận dụng cơ hội này để hỏi.”
Trên mặt thôn dân bên trái trong nháy mắt hiện ra vẻ mừng như điên, bọn họ thật sự thông qua?! Tuyệt vời, sau này tất cả họ đều có một khoản tiền lương cố định.
Nhưng mà thôn dân bên phải lại có chút tuyệt vọng, vẻ mặt chờ mong nhìn Cố Vân Đông, trông cậy cô lại lên tiếng gọi thêm mấy cái tên.
Đáng tiếc, Cố Vân Đông không mở miệng nữa.
Ngược lại những thôn dân đã bị loại vòng đầu tiên giờ phút này bắt đầu kêu to: "Cố chủ nhân, chúng ta đều muốn hỏi một chút, lần tuyển người này rốt cuộc có tiêu chuẩn gì, vì sao chúng ta vòng đầu tiên cũng không thông qua? Ta khí lực rất lớn, lại nghe lời, làm cái gì cũng được, vì sao không cần ta.”
Cố Vân Đông nghe xong không nhịn được mà giật khóe miệng một chút, cái gì gọi là... Tại sao không cần hắn? Nói giống như cô đã bỏ rơi hắn ta không bằng.
Đồng Thủy Đào phía sau cô muốn tiến lên quát lớn hắn, bảo hắn đừng gây chuyện.
Cố Vân Đông lại khoát tay áo, đi tới trước bàn Bùi quản sự, nhìn về phía những thôn dân lộ ra vẻ khó hiểu không cam lòng kia, nói: "Xưởng này của ta làm đồ ăn, đồ ăn vào miệng, mấu chốt nhất chính là sạch sẽ. Ngươi có nghĩ rằng mình đáp ứng các yêu cầu về sạch sẽ hay không? Không nói quần áo và tóc, chỉ nói đến bàn tay của ngươi, móng tay không đủ ngắn, trong kẽ móng tay lại là bụi bẩn. Các ngươi dùng tay như vậy làm ra thức ăn, dám ăn vào sao?”
Những người đó theo bản năng muốn nói dám, nhưng nghĩ lại, lúc ăn ở nhà mình là dám, nhưng nếu để cho bọn họ bỏ tiền ra ngoài mua mì ăn, nhìn thấy chủ quán mì nướng kia bẩn như vậy, bọn họ khẳng định cũng không vui.
Lại nhìn quần áo trên người mình, không nói những thứ khác, ở vị trí cổ tay áo, bùn đất kia đã vón cục, hơi chà xát hai cái, bụi bặm đã rơi xuống.
Còn có tóc hình như đã mấy ngày không gội đầu...
Không ít người bắt đầu hối hận, vốn tưởng rằng chỉ tới đây bày ra khí lực của mình một chút, từng có kinh nghiệm làm việc gì là đủ rồi. Ai biết người ta căn bản không quan tâm, bà chủ chỉ để ý là ngươi làm có sạch sẽ hay không.
Sớm biết, sớm biết bọn họ trước khi đi ra đã thắp hương tắm rửa, xử lý bản thân một phen.
Nhưng cũng có người không phục, nhìn trên người mình sạch sẽ, móng tay cũng không có bụi bẩn, liền nhịn không được tiến lên một bước nói: "Vậy còn ta thì sao? Trên người ta không bẩn, tóc buổi sáng mới vừa gội, thậm chí lúc ra ngoài ngay cả quần áo cũng thay đổi một bộ.”