Chương 1480: Tạ Chi có việc cầu xin
Cố Vân Đông phỏng vấn xong một nửa thôn dân thôn Đại Khê thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đi vào.
Tạ Chi tuy rằng cảm thấy Cố Vân Đông bình dị gần gũi, lúc trước còn nói chuyện rất nhiều, nhưng giờ này khắc này vẫn cực kỳ khẩn trương như cũ.
Cố Vân Đông lại cười một tiếng: "Cô nương đến xưởng làm việc à? Cha mẹ ngươi không phản đối chứ? Ta nhớ rõ lần trước ngươi nói, mẹ ngươi đã tìm cho ngươi nhà chồng thích hợp rồi." Cô nương bình thường chờ để gả, người nhà sẽ không có khả năng để cho nàng đi ra ngoài làm việc.
Cô vừa mới xem qua một vòng, cô nương trẻ tuổi tất nhiên cũng có, nhưng phần lớn đều đã là tiểu tức phụ đã thành thân. Cho dù không thành thân, cũng là trong nhà khốn khổ, thật sự không còn cách nào khác mới tới đây thử một lần xem có cơ hội hay không.
Trong nhà Tạ Chi không nghèo, cha nàng có nghề, mặc dù không đến mức đại phú đại quý, nhưng ở trong thôn coi như là có cuộc sống tốt.
Cố Vân Đông vốn còn suy đoán, Vệ thị đoán chừng sẽ tới, ai biết Vệ thị không tới, Tạ Chi lại tới.
Tạ Chi ngượng ngùng nở nụ cười: "Nếu là trước kia, mẹ ta khẳng định không đồng ý để ta đến. Nhưng từ lần trước chúng ta vào núi một chuyến, nghe Đoàn công tử và Thủy Đào tỷ tỷ nói rất nhiều chuyện bên ngoài, cũng tăng lên không ít kiến thức. Biết nữ tử tốt nhất là có một kỹ năng phòng thân, tương lai thành thân mới không bị nhà chồng bắt nạt. Thủy Đào tỷ còn nói, thôn Vĩnh Phúc có không ít cô nương lớn như ta làm việc trong xưởng, điều kiện trong nhà thay đổi tốt, căn bản không lo chuyện lấy chồng. Sau khi lập gia đình trong tay có tiền bạc, cũng có sức mạnh, nhà chồng cũng không dám xem thường mình, tùy tiện ức hiếp mình.” MAyy dich
“Mẹ ta nói, lúc nàng vừa từ trong núi đi ra gả cho cha ta, chính bởi vì cái gì cũng không hiểu, không có kiến thức, cũng không có tiền bạc, cho nên bị ông bà ta chướng mắt. Cả ngày ở nhà nuôi lợn cho gà ăn, ngay cả ra ngoài cũng không được tự do, về nhà mẹ đẻ càng không cần nghĩ. Vẫn là sau này phân gia, mới có thể làm chủ, nhưng cũng đã phải chịu đựng rất nhiều năm.”
Tạ Chi và Vệ thị trước kia đều cảm thấy tất cả mọi người đều giống nhau, đều là con dâu nhiều năm thành mẹ chồng, sau khi lập gia đình thì làm trâu làm ngựa hầu hạ một nhà già trẻ, để cho nam nhân đi ra ngoài kiếm tiền nuôi gia đình, mỗi tháng từ trong tay nam nhân lấy được một chút tiền mua đồ cho gia đình, cả đời cũng cứ như vậy.
Ai biết được thì ra còn có một lối sống khác, cái cuộc sống mà ở nhà có thể thẳng lưng, nói chuyện có trọng lượng, bất cứ chuyện gì cũng có tư cách tham gia vào.
Cho nên, lúc Tạ Chi đưa ra ý nghĩ muốn đến xưởng làm việc, Vệ thị do dự vài ngày, cắn răng đáp ứng.
Cố Vân Đông nghe xong ngược lại nhìn nàng một cái: "Nếu người nhà ngươi không có ý kiến, vậy ngươi cứ ở lại đi."
Tạ Chi thiếu chút nữa nhảy dựng lên: "Thật sao? Bà chủ Cố, ngài, ngài tuyển ta rồi? Ngài không cần phải hỏi ta thêm vài câu hỏi sao?"
“Không cần, chúng ta từng ở chung, ta coi như là hiểu rõ ngươi, lại hỏi những thứ khác cũng không có ý nghĩa."
Tạ Chi hít sâu một hơi, thiếu chút nữa khóc thành tiếng.
"Được rồi, ngươi đi ra ngoài đi, để cho người kế tiếp tiến vào."
"Vâng." Tạ Chi dùng sức gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
Ai biết đi vài bước, đột nhiên ngừng lại, cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì, bóng lưng rất do dự.
Cố Vân Đông và Đồng Thủy Đào liếc nhau một cái: "Sao vậy, ngươi còn có việc gì sao?”
“Ta, ta có thể, có thể cầu xin bà chủ một việc hay không?” Tạ Chi chậm rãi xoay người, nhỏ giọng mở miệng.
Cố Vân Đông suy đoán: "Ngươi muốn đề cử người nào vào xưởng sao? Điều này e là có chút khó khăn, nếu vòng đầu tiên không được thông qua, ta sẽ không xem xét lại nữa.”
Tạ Chi lập tức lắc đầu: "Không phải không phải, nàng sinh bệnh, buổi sáng không có cách nào đứng lên được,nên đã bỏ lỡ."
“Nàng cũng là người thôn Đại Khê? Trong nhà còn có ai, tại sao lại muốn ngươi đến cầu tình?”
"Nàng ấy không còn gia đình. Chủ nhân, ngài còn nhớ Vương Quang hay không?" Thấy Cố Vân Đông gật đầu, Tạ Chi mới nói tiếp: "Vương Quang có một muội muội tên là Vương Thải, ta đã nói qua với ngài, ngài còn nhớ không?”
Vương Thải...
Cố Vân Đông bất ngờ híp mắt một chút, cô đương nhiên nhớ rõ, trong khoảng thời gian này bọn họ không phải vẫn luôn tìm Vương Thải sao?
"Ngươi tiếp tục nói."
"Lúc trước không phải ta đã nói với ngài, Vương Thải mất tích năm năm sao? Tối qua, nàng ấy đã trở lại.”
“Ngươi nói cái gì?!” Cố Vân Đông thiếu chút nữa thì thất thố đứng dậy, cô gắt gao khắc chế hai chân mình, vững vàng ngồi ở trên ghế. Cũng may Tạ Chi vẫn cúi đầu, không phát hiện cô khác thường.
Nhưng mà Cố Vân Đông giờ phút này trong lòng lại nhấc lên sóng lớn, Vương Thải sao lại đang yên đang lành trở về? Người đứng sau hậu trường của nàng ta cứ như vậy dễ dàng thả nàng ta trở về sao? Làm sao có thể được?
Cố Vân Đông nhéo nhéo tay, để Tạ Chi nói tiếp.
Tạ Chi thở dài một hơi, có chút mất mát nói "A Thải cũng là mệnh khổ, tối hôm qua sau khi nàng trở về, chúng ta mới biết được nàng năm đó vào núi không cẩn thận gặp phải bọn buôn người, người nọ bán A Thải cho một đôi mẹ con, làm con dâu nuôi từ bé cho đứa con của mình. A Thải muốn chạy trốn, không ngờ lúc chạy trốn không cẩn thận bị đụng vào đầu, mất trí nhớ, không nhớ rõ mình là ai. Mấy năm nay nàng vẫn ở trong nhà kia làm việc cho người ta, không nghĩ tới nhà kia vận khí không tốt, đoạn thời gian trước trong nhà bốc cháy, hai mẹ con đều đã chết, A Thải cũng thiếu chút nữa mất mạng. May mắn thay, nàng cũng nhớ lại quá khứ. Nên vội vàng trở về tìm người thân, tối hôm qua mới vừa đến thôn Đại Khê.”
Nói xong, Tạ Chi lại nhớ tới những quá khứ thương tâm kia, lại nhịn không được lau nước mắt: "A Thải trong lòng tràn đầy hi vọng cho rằng có thể đoàn tụ với người nhà, ai ngờ về nhà mới phát hiện ca ca nàng đã mất. A Thải không chịu nổi đả kích,đã hôn mê bất tỉnh tại chỗ. Chúng ta vừa vặn ở đó, trước tiên đón người về nhà chăm sóc. Sáng nay khi nàng ấy tỉnh lại, đã nói muốn đi thăm Vương Quang, còn chưa xuống giường, người lại ngã xuống.”
“Chủ nhân, A Thải là một cô nương cần cù lại thông minh, nàng hiện tại không nơi nương tựa, lại không có ca ca. Ta mới nghĩ, nếu nàng đến xưởng chúng ta làm việc, sau này cũng có thể có chút hy vọng. Chủ nhân, xin ngài cho A Thải một cơ hội, chờ thân thể nàng tốt lên, để cho nàng thử xem có được không?”
Cố Vân Đông nghe xong, thật lâu không mở miệng.
Vương Thải nói mình bị người ta bán, mất trí nhớ, cho nên vẫn không trở về. Cái này ngược lại có thể lý giải, dù sao nàng ta cũng không cách nào nói ra phía sau lưng mình có chủ tử, nàng ta vẫn giúp người ta làm việc.
Về phần nàng ta bịa ra thân phận của một quả phụ, cũng có thể suy đoán.
Dù sao, quả phụ mất tích, so với cô nương chưa lập gia đình mất tích, vẫn được người khác tiếp nhận hơn một chút. Hiện giờ người ta cho rằng cô nương bị người ta lừa bán đi, trở về khẳng định không còn thân thể trong sạch, vậy còn không bằng nói mình đã gả cho người khác.
Cố Vân Đông không thể lý giải chính là, Vương Thải quang minh chính đại trở về, quang minh chính đại quan hệ với dân làng.
Vậy nàng ta khẳng định không còn lo lắng, nàng ta trở về, là đã triệt để cắt đứt với người đứng sau mình, hay là... Có mục đích khác?
Hơn nữa Cố Vân Đông không tin Vương Thải trở lại thôn Đại Khê mới biết được tin Vương Quang bị giết.
"Cố chủ nhân? Cố chủ nhân?” Tạ Chi bị bầu không khí trầm mặc này dọa sợ.