Chương 1479: Tìm nhân công.
Hôm nay rất nhiều người tới, có cả người dân thôn bên cạnh.
Phân xưởng Cố gia không chỉ nhận nam giới mà nhận cả nữ tử, tuổi từ mười bốn mười lăm trở lên, phạm vi rộng rãi vì vậy có rất nhiều người đem theo cả gia đình tới ứng tuyển.
Trẻ con xung quanh tới xem náo nhiệt cũng nhiều, vừa ăn đậu phộng vừa cắn hạt dưa xem náo nhiệt.
Đội ngũ người dân thôn Đại Khê nhanh chóng xếp thành hàng dài, trưởng thôn Tạ không thể tự mình làm việc trong xưởng, lúc này bèn đi lại xung quanh hỗ trợ duy trì trật tự, tránh để mất thanh danh thôn Đại Khê làm phiền những người khác, ông ta tuyệt đối sẽ không tha.
Người rất đông, nhưng Bùi quản sự phỏng vấn rất nhanh.
Đầu tiên xem gương mặt và cách ăn mặc, nếu cơ thể mình mà cũng không giữ gìn sạch sẽ thì không thể nhận, nên cơ bản sẽ không hỏi nhiều mà để người ta đi luôn.
Thứ hai, nhìn ánh mắt, loại người ánh mắt rụt rè mang theo tâm địa bất lương Bùi quản sự cũng dứt khoát không nhận.
Thứ ba mới hỏi tới gia cảnh, ghi chép lại thông tin cá nhân, nếu thích hợp thì phát cho tấm thẻ rồi báo đứng chờ bên cạnh.
Thôn Đại Khê rất nhanh đã qua một vòng, Tạ trưởng thôn nhìn những người được chọn thì nhíu mày khó hiểu.
Tới lượt những người thôn khác Bùi quản sự làm việc rất nhanh.
Cố Vân Đông ăn xong bữa trưa ở nhà Tạ trưởng thôn thì đã có một nửa người dân phỏng vấn xong vòng thứ nhất.
Chỉ là những người này vẫn chưa đi, sáng nay họ đã đem theo lương khô trước khi đi phỏng vấn.
Nhưng bọn họ không phục, thấy những người không có sức lực bằng mình, không thông minh bằng mình mà được chọn, lại càng thêm tức giận.
Còn có một số người đàn ông, thấy mấy nữ tử đều đã thông qua mà bản thân thì bị loại lại càng hung dữ nhìn bọn họ.
Khi Cố Vân Đông quay lại, tự nhiên cũng thấy được màn này.
Cô cười khẩy, loại đàn ông này hả, hận không thể kêu vợ mình về nhà, nhưng nếu thật sự để bọn họ từ bỏ cơ hội làm việc là điều không thể. Đợi tới khi những người phụ nữ đó có tiền trong tay sẽ tẩy não họ, để xem những tên đàn ông kia có thể lên mặt được nữa không.
Cô đi tới bàn của Bùi quản sự, gõ bàn: “Ăn cơm chưa?”
Bùi quản sự ngẩng đầu, mặc dù bận việc đã quá trưa nhưng hắn vẫn nhiệt tình hăng hái, cười một tiếng: “Ăn rồi.”
Ban nãy Ông La Xuân bên cạnh giúp hắn trông sổ đăng ký nên đã tranh thủ ăn vài thứ lót dạ.
“Có cần nghỉ ngơi lát không?”
Bùi quản sự lập tức lắc đầu: “Không cần, chỉ hỏi han tình hình rồi lưu lại thôi, không mệt. Hơn nữa tiểu nhân còn có Ông lão ca thay phiên nhau. Hôm nay nhiều người tới, còn rất nhiều người đang chờ, làm sớm xong sớm.”
Cố Vân Đông gật đầu: “Được, trong lòng ngươi tự có sắp xếp là được, đưa cho ta danh sách những người được chọn sáng nay đi.”
Quản sự Bùi đưa cho Cố Vân Đông tập danh sách đặt trên bàn, sau khi Cố Vân Đông lấy đi thì Đồng Thuỷ Đào liền đi tiếp đón những thôn dân thông qua vòng tuyển chọn thứ nhất.
“Các người tập hợp qua đây cả đi, bây giờ sẽ bắt đầu đợt đăng ký thứ hai. Lát nữa trả lời thật tốt câu hỏi của tiểu thư nhà ta, nếu thích hợp thì sẽ quyết định trong hôm nay.”
Có người nhăn mặt không hài lòng, nói với người bên cạnh: “Lại phải thêm lần nữa sao? Tới làm công mà phiền phức thế, những tay nhà giàu trong huyện cũng không tới mức nhiều chuyện như vậy.”
Người này vừa nói xong, Đồng Thuỷ Đào đã tới trước mặt hắn nói: “Được, ngươi có thể về nhà.”
Người nọ ngạc nhiên, không dám tin nhìn nàng: “Dựa vào cái gì?” MAyy dich
“Ngươi nói dựa vào cái gì? Thứ nhất, còn chưa bắt đầu công việc mà ngươi đã ngại phiền phức, vậy sau này trong phân xưởng phải làm những việc mệt nhọc rắc rối mà ngươi lại thiếu kiên nhẫn như thế, liệu có thể thực hiện tốt công việc của mình không?”
Đồng Thuỷ Đào nói xong nhìn sang những người khác, tiếp tục nói: “Thứ hai, ngươi muốn làm việc ở phân xưởng thì phải nghe lời chủ nhân, thuê một người không nghe lời không tuân lệnh chẳng phải là rước nợ vào người hay sao?”
“Còn điều thứ ba, những lời ngươi nói rõ ràng là đang khiêu khích chia rẽ, nói gì thì nói, sao phải kéo theo người khác? Sao phải nhắc tới những nhà giàu khác? Chỗ khác tốt như vậy sao ngươi không đi?”
“Ta…” Người nọ bị Đồng Thuỷ Đào chặn họng không nói được câu gì.
Thẻ bài trong tay ngay lập tức bị Đồng Thuỷ Đào lấy lại: “Về đi, nếu những người khác có ý kiến gì không muốn đăng ký vòng thứ hai cũng có thể về.”
Cô vừa dứt lời, nơi đây bỗng trở nên yên lặng, tất cả mọi người đều câm bặt.
Bọn họ nghĩ Đồng Thuỷ Đào nói rất có lý.
Việc nào mà chẳng phiền hà vất vả? Chuyện kiếm ra tiền thì sẽ không thoải mái.
Vì vậy khi Đồng Thuỷ Đào vừa dứt lời, lập tức không một ai nói linh tinh nữa, nắm chặt tấm thẻ trong tay, hồi hộp chờ câu hỏi của Cố Vân Đông.
Đồng Thuỷ Đào đắc ý đứng sau Cố Vân Đông, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, muội không nói sai chứ?”
Đoàn Khiêm đứng cách đó không xa có chút cảm khái, nói với Thiệu Thanh Viễn bên cạnh: “Ta cứ nghĩ nha đầu Đồng Thuỷ Đào rất cục cằn, không ngờ lại khéo léo như vậy.”
“Gần mực thì đen gần đèn thì rạng, đi bên cạnh Cố Vân Đông đã lâu không học được bảy tám phần thì cũng giống được hai ba phần.” Thiệu Thanh Viễn liếc mắt nhìn, ánh mắt cực kỳ sâu xa.
Đoàn Khiêm sờ sờ cằm, hắn thấy bản thân bị thuyết phục rồi. Dù gì tên sai vặt đã đi theo hắn được hai ba năm bộ dạng bảo tốt thì cũng không tốt lắm.
Được cái mấy ngày nay hắn đưa Mục A Thu đi cùng tán chuyện thấy nha đầu kia học được không ít chuyện. Có vẻ như không giống với những kẻ khác, có vài người sinh ra đã không quá nhạy cảm.
Cố Vân Đông đã bắt đầu phỏng vấn, cách cô sắp xếp công việc không giống với quản sự Bùi.
Cô đi thẳng vào bên trong phân xưởng, căn cứ vào danh sách đã có, gọi hỏi từng người từng người từ dưới trở lên.
Nghe nói phải đi vào một mình đối đáp với Cố Vân Đông, nhóm thôn dân khác lập tức hồi hộp.
Cũng may tốp đầu đều là người của thôn Đại Khê, những người này đã từng gặp Cố Vân Đông mấy lần, cũng từng giao lưu nên không đến nỗi sợ sệt như vậy.
Thôn trưởng Tạ nhìn con trai trưởng đi vào, cũng không biết nói gì đó mà lúc đi ra ủ rũ ê chề.
Thôn trưởng Tạ hoảng sợ, vội vàng chạy tới hỏi: “Sao thế? Ngươi không được chọn sao?”
“Con không biết, bà chủ Cố hỏi sở thích hằng ngày của con là gì, con nói mình am hiểu trồng trọt, bà chủ cố cũng không nói gì, chỉ kêu con ra ngoài đợi tin. Cha à, có phải con không qua không?”
Thôn trưởng Tạ “…” Hắn nào có biết? Vẻ mặt hắn bây giờ còn đang ngây ra nghĩ những người ở vòng thứ nhất tại sao lại bị loại.
Thôn trưởng Tạ sốt ruột lo lắng, cho tới khi ông ta thấy toàn bộ những người đi vào đi ra đều không được bà chủ Cố khẳng định, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm.