Chương 1485: Một mình xét hỏi
Cố Vân Đông nghe mọi người ngươi một lời ta một câu khuyên bảo, cô mỉm cười gật đầu: "Ta sẽ cố hết sức, các ngươi đi làm việc đi, ta sẽ dẫn người lên huyện thành trước, hỏi Thiệu đại nhân."
Mọi người gật đầu, nhanh chóng quay về làm công việc của mình.
Lúc này Cố Vân Đông mới dẫn Vương Thải rời đi, cách xa nhà xưởng rồi, cô mới làm như vô tình cảm khái một câu: "Thôn dân nơi đây đều rất thuần phác ah."
Thân thể Vương Thải khẽ cứng lại, nàng ta mím môi, hốc mắt có chút nóng lên.
Một đoàn người rất nhanh đã ra khỏi thôn Đại Khê, đi thẳng tới huyện nha.
Thiệu Thanh Viễn nghe thấy Vương Thải đến huyện nha, hắn biết rõ suy đoán của hắn và Vân Đông ứng nghiệm rồi.
Thần sắc của Thiệu Thanh Viễn cũng trở nên nghiêm lại, sau khi dẫn theo Thiệu Võ, hắn cùng mấy người Cố Vân Đông đi vào đại lao huyện thành.
Cho đến lúc đứng ở bên trong đại lao âm u ẩm ướt, Vương Thải mới đột nhiên giật mình. Cánh cửa phía sau lưng nàng ta đóng sầm lại, giốngt như đường lui đều bị chặt đứt hết.
Tại sao nàng ta lại đi vào nơi đây? Tiến đến thế này, đúng thật là trốn cũng không còn nơi để trốn, nếu như Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông thật sự là những kẻ vô cùng độc ác, nàng đi như thế này chẳng phải là tự chui đầu vào lưới hay sao?
Vương Thải không nhịn được nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, ngay lập tức đối diện với ánh mắt của Trình Tiểu Tùng.
Thiếu niên mỉm cười trấn an nàng, nhỏ giọng an ủi: "Đừng lo lắng, không có chuyện gì đâu."
Vương Thải thở ra một hơi, nàng ta lại quay mặt qua chỗ khác, bước nhanh đi lên phía trước.
Một đoàn người càng đi càng sâu, Trang Đại Phúc kia là tử tù, đương nhiên hắn bị nhốt ở nơi sâu nhất trong đại lao.
Lúc này bên trong đại lao càng âm lãnh hơn, phạm nhân cũng yên tĩnh chết lặng, tiếng bước chân vang lên trong không gian trống lặng, có chút làm cho người ta sợ hãi.
Cố Vân Đông ngừng lại, nói với Vương Thải: "Bọn ta không qua bên đó, ngươi muốn hỏi gì, bọn ta không nghe cũng không quấy rầy, hỏi xong ngươi trở ra."
Vương Thải sững sờ, nhìn qua phía sau quả nhiên mấy người đều ngừng, nàng ta không khỏi nhéo nhéo lòng bàn tay.
Vương Thải gật đầu, đi theo Thiệu Võ bước nhanh về phía sâu nhất trong đại lao.
Thiệu Võ đưa người tới buồng giam tận cùng nhất, sau đó hắn bèn lui ra ngoài.
Huyện Tĩnh Bình không có nhiều tử tù, ít nhất, những buồng giam xung quanh này chỉ có một mình Trang Đại Phúc. MAyy dich
Vương Thải nhìn tên nam nhân tóc tai rối bù dựa vào cửa buồng giam, nghĩ đến việc hắn ta là kẻ chính tay động thủ giết ca ca của nàng, lửa giận sau trong lòng nàng 'Vụt' một tiếng thiêu đốt mãnh liệt, Vương Thải đột nhiên tiến lên hai bước, hai tay cầm chặt lấy cửa cột.
"Trang Đại Phúc! !"
Nam nhân bên trong nghe thấy giọng nói của nàng, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Vương Thải một cái, không quen biết, hắn bèn nhìn ra chỗ khác.
Vương Thải hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Ta biết hiện tại thê tử của ngươi đang ở đâu."
Trang Đại Phúc bỗng nhiên ngẩng đầu, vội vàng tiến lên vài bước: "Nàng ta ở đâu? Ở đâu?"
Vừa nhắc tới Vạn thị, tâm tình của Trang Đại Phúc đã bắt đầu kích động, hai tay hắn dùng sức đập mạnh vào cửa cột.
"Chỉ cần ngươi trả lời mấy vấn đề của ta, ta sẽ nói cho ngươi biết."
"Ngươi hỏi. . ."
Ở lối vào của đại lao, Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn đang ngồi uống trà ở bàn, nghe đủ loại âm thanh truyền ra từ trong đại lao.
Tiếng vang ở buồng giam nơi tận cùng nhất cũng loáng thoáng truyền ra, không rõ ràng lắm, nhưng hiển nhiên, Vương Thải xác thực có năng lực khiến cho Trang Đại Phúc mở miệng nói chuyện.
Từ lúc Trang Đại Phúc bị phán tử hình, trên cơ bản hắn không hề hé môi nói một câu gì, mỗi ngày chỉ ở trong phòng giam chờ chết, giống như một cái xác không hồn vậy. Cho ăn thì ăn, cho uống thì uống, mệt nhọc thì đi nằm ngủ, đội trưởng nhà lao nói chuyện với hắn, hắn cũng không để ý, những phạm nhân khác nhục mạ hắn, hắn cũng làm như không nghe thấy.
Vương Thải, chắc có thể moi từ trong miệng của Trang Đại Phúc ra không ít lời nói đi.
Đại khái gần nửa canh giờ đã trôi qua, Đồng Thủy Đào bắt đầu hoài nghi có phải Vương Thải đã bỏ trốn ở nơi nào đó mà bọn họ không biết hay không, từ nơi sâu trong đại lao, cuối cùng cũng truyền đến tiếng bước chân.
Vương Thải hai chân loạng choạng, tóc tai lộn xộn, trên mặt có vết máu như bị người cào xé.
Trình Tiểu Tùng thấy thế, mở to hai mắt nhìn, vội vàng nghênh đón: "Ngươi sao thế? Trang Đại Phúc kia làm ngươi bị thương?"
"Không có việc gì." Vương Thải lắc đầu, lau mặt một cái, càng đi bước chân của nàng lại càng mềm nhũn, ngã xuống phía trước.
Trình Tiểu Tùng lập tức nhanh tay lẹ mắt đỡ người: "Ngươi không sao chứ, ta, ta cõng ngươi."
Vương Thải không muốn, đang định bước tiếp, lại suýt té ngã. Trình Tiểu Tùng không nói thêm gì, ngồi xổm xuống trước người nàng, kéo nàng lên lưng của mình.
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn liếc nhau một cái, lập tức đứng lên nói: "Đi thôi, đi ra ngoài trước rồi tính."
Vương Thải dựa vào trên lưng Trình Tiểu Tùng, thần sắc hoảng hốt nghĩ đến lời Trang Đại Phúc vừa nói với nàng.
Kỳ thật Vương Thải cũng không hỏi huynh trưởng của mình rốt cuộc bị giết như thế nào, nàng sợ bản thân khắc chế không được tâm tình, sợ mất đi phán đoán.
Hơn nữa, Cố Vân Đông dường như đã đoán được mục đích trở về của nàng, nói không chừng nàng ta cũng đã trao đổi khẩu cung xong cùng với Trang Đại Phúc trước rồi, muốn cho hắn lừa gạt nàng.
Cho nên, Vương Thải hỏi đến việc Mạnh thị bị giết, và nguyên do Cố Vân Đông trở thành mục tiêu của Trang Đại Phúc.
Vương Thải hỏi vô cùng cẩn thận, có đôi khi nàng cố ý kích thích Trang Đại Phúc, sau đó lại lập lại thay đổi cách hỏi khác, hỏi lại cùng một vấn đề thêm vài lần.
Một người nếu nói dối, nhiều lần hỏi nhất định sẽ xuất hiện chỗ sơ suất.
Trang Đại Phúc không có, hắn bức thiết muốn biết chuyện của Vạn thị, cho nên trả lời rất nhanh, đến cuối cùng hắn không kiên nhẫn được nữa, mới bắt đầu táo bạo thừa dịp Vương Thải không chú ý, đả thương mặt của nàng.
Vương Thải xác nhận, thật sự đúng là Trang Đại Phúc tự tay động thủ, không bị người sai sử.
Ca ca của nàng, chịu tai bay vạ gió bị Trang Đại Phúc tàn nhẫn sát hại, về sau Thiệu đại nhân tới huyện Tĩnh Bình nhận chức, phá được bản án này.
"Đến rồi." Bước chân mọi người đều ngừng lại, Vương Thải hoảng hốt hoàn hồn, lúc này nàng mới phát hiện bọn họ đã vào trong một căn phòng.
Trình Tiểu Tùng đặt nàng lên trên giường, sau đó hắn lục tung tìm được một chai thuốc, sau khi mở ra, hắn định thoa thuốc lên mặt nàng.
Vương Thải theo bản năng ngửa ra sau tránh đi, tay Trình Tiểu Tùng khựng lại: "Ngươi cần bôi thuốc, ngươi yên tâm, thuốc này dùng rất tốt, ngươi dùng chắc chắn sẽ không để lại vết sẹo."
"Ta tự mình làm." Vương Thải nhận lấy chai thuốc mỡ kia, nhẹ nhàng ngửi mùi thuốc thoang thoáng hương thơm, thấp giọng hỏi: "Những người khác đâu?"
"Phu nhân nói trạng thái của ngươi không tốt, nên để ngươi nghỉ ngơi cho khỏe, hôm nay cứ về đây trước, ngày mai ngươi quay trở lại thôn Đại Khê sau." Trình Tiểu Tùng cầm một tấm gương đến cho nàng, để nàng nhìn vào thoa thuốc: "Đây là gian phòng ta ở, hôm nay ngươi cứ nghỉ ngơi ở đây, ta qua phòng của Trịnh ca ở tạm."
Trình Tiểu Tùng nói xong bèn buông tấm gương, lại đi vắt một miếng khăn ẩm ướt đưa cho nàng: "Ngươi lau tay trước."
Vương Thải nhìn hắn vội vàng, mím môi nói: "Ngươi. . .tại sao ngươi lại ở chỗ này? Trước kia cho ngươi ở lại nhà gỗ trên cây, không phải ngươi đã nói bản thân ngươi là tội phạm bị truy nã sao? Hiện tại sao lại có quan hệ cùng mệnh quan triều đình?"
Trình Tiểu Tùng gãi gãi đầu, vội vàng một năm một mười kể lại hết những chuyện bản thân gặp được cho nàng nghe.
Vương Thải nghe xong có chút ngạc nhiên, không ngờ Trình Tiểu Tùng và mấy người Thiệu đại nhân còn có cơ duyên sâu xa thế này.
Vương Thải gật đầu, lại có chút hâm mộ: "Người nhà của ngươi được rửa sạch oan khuất, thật tốt."