Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1486 - Chương 1486. Ta Không Phải Kẻ Nhiều Chuyện

Chương 1486. Ta không phải kẻ nhiều chuyện Chương 1486. Ta không phải kẻ nhiều chuyện

Chương 1486: Ta không phải kẻ nhiều chuyện

Trình Tiểu Tùng cũng không biết nên an ủi nàng như thế nào, hắn có chút bối rối cầm lấy cái khăn ẩm ướt mà nàng vừa mới lau tay xong, khẽ giật giật cánh môi, nhỏ giọng nói: "Ngươi, ngươi đừng quá khổ sở. . ."

Vương Thải nhìn thấy bộ dạng ngây ngốc kia của hắn, không nhịn được lắc đầu, hỏi: "Vậy tại sao ngươi lại nói chuyện của ta cho Thiệu đại nhân biết luôn vậy?"

Trình Tiểu Tùng bỗng nhiên ngẩng đầu, khẩn trương giải thích: "Ta không phải kẻ nhiều chuyện, không đi nói khắp nơi. Ta biết chuyện ca ca của ngươi bị hại, cũng biết được việc Thiệu đại nhân đã bắt được hung thủ, hơn nữa mấy người Thiệu đại nhân thật sự là quan tốt, chẳng những giúp nhà ta rửa sạch oan khuất, còn chém đầu tên tham quan kia. Ta nghĩ, với thân phận của ta, cũng không thể gặp được quan tốt thích hợp hơn có thể giúp ngươi. Ngươi bị người áp chế, không thể không làm một vài chuyện tổn hại người khác, nếu Thiệu đại nhân có thể cứu ngươi, ta cũng có thể an tâm về nhà đoàn viên với cha mẹ."

"Vương Thải, Thiệu đại nhân chắc chắn không liên quan đến việc ca ca của ngươi chết. Ngươi có thể tin tưởng Thiệu đại nhân và phu nhân, sau khi bọn họ biết rõ chuyện của ngươi, sẽ lập tức đi tra xét ngay. Ta còn đi đến chỗ chân núi nơi chúng ta ước hẹn lúc trước, để lại ký hiệu cho ngươi, chỉ là ngươi vẫn luôn không quay về. Thiệu đại nhân nói, khả năng ngươi tạm thời không có cách nào thoát thân, Triệu đại nhân sẽ tận lực giúp ngươi."

Ngón tay Vương Thải bất giác thoa thuốc mỡ.

Trình Tiểu Tùng không biết trong lòng nàng ấy đang suy nghĩ điều gì, hắn cũng không nói quá nhiều, sợ làm cho nàng phản cảm.

"Tóm, tóm lại là ta cảm thấy mấy người Thiệu đại nhân đều là quan tốt. Nếu như ngươi vẫn chưa tin bọn họ, hiện giờ cũng không thể qua loa quyết định được, cứ xem đại nhân làm gì trước đã. Nếu ngươi thật sự kết luận đại nhân là người xấu, muốn gây bất lợi với Thiệu đại nhân, ca ca của ngươi dưới suối vàng có biết, sẽ đau lòng."

Vương Thải biến sắc, Trình Tiểu Tùng lập tức câm miệng, vội vàng đứng dậy đi ra ngoài.

"Ngươi nghỉ ngơi trước đi, tối nay ta sẽ quay lại thăm ngươi."

Cửa phòng bị đóng lại, trong phòng to như vậy, hiện tại chỉ còn lại một mình nàng.

Vương Thải biết rõ, chắc chắn có người đang quan sát mình, cho nên nàng ta cũng không làm gì. Hôm nay xác thực thể xác và tinh thần của nàng ta mỏi mệt, đầu óc cũng lộn xộn, nàng ta cần nghỉ ngơi thật tốt, chờ qua một lúc mới có thể suy nghĩ rõ ràng.

Cố Vân Đông cũng đã trở lại phòng của mình, Trì Trì vừa thấy được cô, lập tức kéo tay của cô đi đến nhà chính, cậu nhóc ngẩng đầu ưỡn ngực đi đến trước mặt Cố Vân Đông.

Thấy Cố Vân Đông không phản ứng, cậu nhóc mất hứng cau đôi lông mày nhỏ lại, rồi lại ưỡn cao bộ ngực nhỏ đi vòng về.

Cố Vân Đông buồn cười, làm như có việc lạ nhìn ngắm cậu nhóc một chút: "Ồ? Sao hôm nay lại thấy Trì Trì đẹp hơn hôm qua nữa nha?"

Trên mặt Trì Trì lập tức nở một nụ cười tươi như hoa, nhào vào trên đùi của Cố Vân Đông: "Đúng vậy, đẹp hơn."

Thích ma ma mỉm cười bước đến, sửa sang y phục của cậu nhóc, bà nói với Cố Vân Đông: " Sáng nay lão thái thái Mục gia đến đưa quần áo, tổng cộng có sáu bảy bộ, kỹ thuật thêu thùa và cắt may kia, quả nhiên là hàng tốt khó gặp."

Cố Vân Đông sờ y phục trên người Trì Trì: "Tay nghề đúng là rất tốt."

Cậu nhóc thấy mẫu thân nhà mình hiếu kỳ với y phục, bèn thò tay muốn cởi ra: "Mẹ, cho mẹ."

Cố Vân Đông vội vàng ngăn bàn tay nhỏ bé của con trai lại: "Mẹ nhìn là được, con mặc thế này nhìn đẹp mắt."

"Đương nhiên, đẹp nhất." Nhưng cậu nhóc vẫn muốn cởi đồ, "Đổi một bộ."

Cậu nhóc chạy vào nội thất, nghiêng nghiêng ngả ngả ôm sáu bảy bộ quần áo kia muốn đi qua bên này, ý tứ đương nhiên là muốn ở trước mặt Cố Vân Đông lần lượt thay hết tất cả đống này.

Cố Vân Đông nhìn cậu nhóc vô cùng gian nan hự hự ôm cả đống quần áo, điệu bộ đi một bước rớt một cái thế kia, cô không nhịn được vỗ trán.

Ngay đúng lúc này, Đồng Thủy Đào ra vẻ thần bí bước vào: "Tiểu thư, Trình Tiểu Tùng đi ra ngoài rồi."

Cố Vân Đông không nhịn được liếc xéo Đồng Thủy Đào một cái: "Đi ra thì đi ra, muội theo dõi hắn làm gì?"

"Muội đây không phải sợ Vương Thải kia chơi trò bịp bợm gì đó sao?" Đồng Thủy Đào thoáng thấy tâm mệt: "Trình Tiểu Tùng còn nói Vương Thải rất thông minh, muội thì không hề thấy điều đó, rõ ràng nàng ta không tin tưởng tiểu thư, thế này mà gọi là thông minh gì chứ?"

Cố Vân Đông ôm con trai đang nhào đầu về phía cô, tán thưởng cậu nhóc đã thay một bộ quần áo một câu, rồi cô nói với Đồng Thủy Đào: "Muội có biết người thông minh thông thường hay có đặc điểm gì không? Đó chính là đa nghi."

Nói theo cách hiểu thông tục, chính là nghĩ nhiều.

Bản thân Cố Vân Đông cũng thừa nhận, chính cô cũng là một người hay nghĩ nhiều chuyện vụn vặt, trái lại cô khá hâm mộ mấy người đơn giản không hay suy nghĩ linh tinh đấy.

Đồng Thủy Đào không lý giải được thế giới của người thông minh, nàng cảm thấy phiền toái.

"Tiểu thư, tại sao chúng ta phải phí công sức lên người Vương Thải làm gì? Còn dẫn nàng ta gặp Trang Đại Phúc, nếu nàng ta không biết phân biệt tốt xấu, chúng ta bắt lại đánh một trận, moi lời khai từ trong miệng nàng ta không được hay sao?"

Lời này, cả Thích ma ma đứng bên cạnh cũng nghe không nổi nữa, bà ấy nhìn Đồng Thủy Đào với ánh mặt hận sắt không thành thép: "Thế này không phải càng phí sức à? Nếu Vương Thải không vui, hoặc nàng nói hưu nói vượn một trận, chúng ta còn phải đi xác minh, thậm chí còn sẽ bị lừa dối tổn thất người và của. Thay vì làm thế, chẳng bằng thoải mái để cho Vương Thải tra ra chân tướng, chúng ta vốn chưa làm gì, cần gì phải khiến cho mọi việc phức tạp hơn?" MAyy dich

Cố Vân Đông đã ôm Trì Trì vào phòng rồi, việc của Vương Thải không gấp.

Hiện giờ nàng là manh mối duy nhất trước mặt bọn họ, chỉ cần Vương Thải đứng về phía họ, tìm hiểu nguồn gốc, chắc chắn có thể tìm ra vị chủ tử kia của nàng.

Bây giờ Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn có tám phần nắm chắc, người sau lưng Vương Thải, chắc chắn chính là Bạch Chi Ngôn.

Cho nên, đối với Vương Thải, Cố Vân Đông rất nhẫn nại.

Cũng may, Vương Thải không làm cho cô thất vọng.

Ngày hôm sau, lúc Cố Vân Đông đi vào phòng ngủ của Vương Thải, nàng ta đã thu thập chỉnh tề, ánh mắt cũng không giống với một ngày trước.

Nhìn thấy Cố Vân Đông tiến đến, Vương Thải lập tức đứng dậy, kính cẩn hành lễ với cô.

"Phu nhân, hôm qua là ta lỗ mãng, va chạm phu nhân, kính xin phu nhân tha thứ."

Cố Vân Đông vẫy tay: "Cho nên hiện giờ ngươi tin tưởng ta rồi sao?"

Vương Thải mím môi, không lên tiếng. Cố Vân Đông hiểu, vẫn còn bán tín bán nghi ah, không sao, cô có kiên nhẫn.

"Vậy ít nhất ngươi có thể nói cho ta biết, tại sao ngươi lại cho rằng chúng ta có quan hệ đến việc huynh trưởng ngươi chết hay không?"

Cố Vân Đông vừa nói, vừa đi đến cái ghế bên cạnh ngồi xuống, còn rót cho mình một chén trà, một bộ rửa tai lắng nghe, giống như chắc chắn Vương Thải nhất định sẽ nói.

Vương Thải trầm mặc một lát, nàng nghĩ lúc này nói hay không dường như cũng không khác nhau gì rồi.

Dù sao thân phận của nàng cũng đã bị nhìn thấu, mục đích đến cũng đã bị biết được, nàng cũng không muốn giữ bí mật thay người đứng sau nàng. Đám người kia, vốn cũng không phải thứ gì tốt.

Vương Thải thở ra một hơi, xoay người đối mặt với Cố Vân Đông.

"Được, ta nói."

Cố Vân Đông ra hiệu bảo nàng ngồi xuống, cô thật sự không tiện ngửa đầu nhìn Vương Thải, mỏi cổ thật.

Vương Thải sửng sốt một chút, nhìn thoáng qua Đồng Thủy Đào không có thái độ gì có vẻ mặt căng cứng, nàng lẳng lặng đi đến, ngồi xuống cái ghế cách xa Cố Vân Đông nhất.

"Lúc trước, sau khi ta và Trình Tiểu Tùng tách ra, ta liền trở về biệt viện."

"Biệt viện? Ở nơi nào?"

Vương Thải cười khổ lắc đầu: "Cho dù ta nói, hiện tại các ngài đến cũng đã người đi nhà trống, không thể tìm bất kỳ manh mối nào. Biệt viện kia vốn được thuê, lần này sau khi ta rời đi, cũng đã trả lại chủ nhân của nó, hiện giờ e là cũng có người khác vào ở rồi."

Bình Luận (0)
Comment