Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1487 - Chương 1487. Nguyên Nhân Hiểu Lầm

Chương 1487. Nguyên nhân hiểu lầm Chương 1487. Nguyên nhân hiểu lầm

Chương 1487: Nguyên nhân hiểu lầm

Cố Vân Đông có chút tiếc nuối: "Thế nếu như nhiệm vụ lần này hoàn thành, ngươi phải đi đâu để gặp bọn chúng?"

"Qua một thời gian ngắn, tự nhiên sẽ có người cho ta địa chỉ, hiện tại, ta không biết." Tuy nói là nàng ở bên cạnh bọn người kia 5 năm, nhưng thực tế, nàng không tin tưởng bọn chúng cũng như việc bọn chúng đề phòng nàng vậy.

Nói cho cùng, nguyên nhân là bởi vì bọn chúng lo lắng, nàng không thể hoàn thành nhiệm vụ, "Chuyện xấu" gây náo động chưa đủ mà thôi.

Cố Vân Đông hiểu rõ gật đầu: "Ngươi nói tiếp đi."

"Sau khi ta trở về biệt viện, bởi vì nhiệm vụ thất bại, bị phạt vài roi, ở trong phòng dưỡng bệnh. Chờ đến khi thấy khỏe hơn, ta định nhận thêm một nhiệm vụ, không ngờ vừa đi tới tiền viện thì thấy được một người vội vàng vào cửa. Người kia, chính là gã đàn ông mang ta đi. Chuyện của ta và ca ca, đều do hắn phụ trách. Cho nên sau khi ta nhìn thấy hắn, ta muốn hỏi thăm tình huống của ca ca, không ngờ. . ."

Lúc ấy Vương Thải đi theo sau lưng người nọ, nàng nhìn thấy hắn và quản sự biệt viện gặp mặt, không ngờ câu đầu tiên hắn nói lại chính là tin tức Vương Quang tử vong.

Vương Thải ngây người chết lặng, nàng chỉ cảm thấy trong lòng và tinh thần đều nứt ra, trước mắt biến thành màu đen, hơi thở cũng gấp gáp không thể kiểm soát.

Sau khi người kia và quản sự nói xong câu đó, hai người bèn bước vào trong phòng.

Vương Thải lại không phát giác gì, vết thương trên người đã nứt ra nàng cũng không thèm để ý, trong đầu chỉ có tin tức tử vong của ca ca, dồn nén đè ép đến mức nàng suýt chút nữa là hít thở không thông.

Đợi đến lúc Vương Thải vất vả lắm mới ổn định lại, phản ứng đầu tiên của nàng chính là ca ca bị bọn chúng hạ độc, độc phát tác, nhất thời nàng cảm thấy hận tên nam nhân kia và quản sự đến thấu xương, chỉ muốn nhân cơ hội này giết hai người bọn chúng.

Vương Thải lập tức đi phòng bếp cầm lấy một con dao, kìn nén thống khổ bước tới gần căn phòng của hai người kia, nàng dốc sức liều mạng làm cho bản thân tỉnh táo lại, tìm kiếm khả năng, cơ hội thích hợp tiêu diệt hai người trong phòng.

Chỉ là lúc Vương Thải vừa sờ đến cửa phòng kia, tiếng nói chuyện bên trong truyền ra lại làm cho nàng khựng lại.

Nam nhân kia rất mệt mỏi, thở dài một hơi: ". . . Ta cũng không ngờ tới, mới không thấy một chút người đã bị giết."

Bị giết? Không phải bị hạ độc chết hay sao? Vương Thải ngẩn người.

Giọng nói của quản sự trầm thấp hơn rất nhiều: "Bị ai giết? Điều tra ra chưa?"

"Điều tra ra rồi, là một gã tên là Trang Đại Phúc giết. Nói là tinh thần thác loạn nhận lầm người, sau khi Vương Quang quay trở lại thôn, trên đường bị gã ta bắt vào trong rừng giết chết, chết còn rất thảm, tay chân đều bị chém đứt, toàn thân vô số lỗ máu, chậc, quả thực nhìn thấy mà giật mình. Chỉ có điều. . ." Nam nhân dừng một chút: "Đây chỉ là biểu hiện bên ngoài, dùng để lừa gạt dân chúng bình thường mà thôi."

"Ah? Nói như vậy còn có nội tình sao?"

"Đương nhiên, Trang Đại Phúc kia nói cho cùng chỉ là kẻ chết thay mà thôi. Kẻ đứng ngay phía sau màn chính là vị huyện lệnh huyện Tĩnh Bình mới nhậm chức, Thiệu Thanh Viễn kia. Cho nên nói, người làm quan trong lòng đều bẩn thỉu, ngoan độc thật đấy."

"Thiệu Thanh Viễn làm quan mới nhậm chức, không oán không cừu với Vương Quang, giết hắn làm gì cơ chứ?"

"Đương nhiên là vì chiến công của mình rồi. Thiệu Thanh Viễn này lúc chưa tiến vào địa giới của phủ Lạc Châu, trước đó hắn ta đã phái người âm thầm mưu đồ hết tất cả rồi, đợi đến sau khi hắn ta nhậm chức, hắn sẽ bắt tay vào điều tra. Tình trạng bị giết của nạn nhân càng thê thảm, dân chúng lại càng khủng hoảng hơn, có như thế, sau khi hắn bắt được hung thủ, hắn mới được lòng dân hơn. Quan mới nhậm chức ba đóm lửa, một mồi lửa đầu tiên này, cũng đã đủ cho hắn đứng vững gót chân rồi, thấy thế nào? Cái này ai có thể ngờ được? Có điều người đáng thương thì chỉ có Vương Quang và nữ nhân kia."

Vương Thải nghe thấy thế hai con ngươi đỏ thẫm, hận đến độ thân thể bắt đầu run rẩy.

Quản sự lại thở dài một hơi: "Nhưng Vương Quang này vừa chết, Vương Thải đã là một quân cờ phế rồi. Không có ca ca làm con tin, nàng ta còn có thể nghe lời chúng ta sao? Không bằng, cứ giết luôn đi, dù sao nàng cũng sẽ không trung thành với chúng ta."

"Thế này thì có phải hơi đáng tiếc không? Chúng ta đã bồi dưỡng nàng ta năm năm."

"5 năm thì sao? Nhiệm vụ lần này còn thất bại, ta thấy Vương Thải cũng không có năng lực gì. Lúc trước đáng lẽ ngươi không nên mang người về, ngươi đánh giá quá cao nàng ta rồi."

"Ta lại có một ý thế này, hay là chúng ta nói nguyên nhân cái chết của Vương Quang cho Vương Thải biết, để cho chính tay nàng ta báo thù đi, vừa lúc cũng thay chúng ta diệt trừ hai vợ chồng tên Thiệu Thanh Viễn kia."

"Ngươi nghĩ đơn giản vậy, Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông là người nào? Ta thừa nhận Vương Thải có thông minh một chút, nhưng nàng ta ở trước mặt hai vợ chồng kia không là gì cả, không mười ngày thì nửa tháng cũng sẽ bị nhìn thấu thôi. Đến lúc đó, Vương Thải còn có thể khai ra chúng ta, mạo hiểm quá lớn, ta không đồng ý."

Vào ngay lúc này, Vương Thải mạnh mẽ đẩy cửa phòng ra, đỏ hồng mắt trừng hai người kia nói: "Ta đồng ý, ta muốn báo thù cho ca ca của ta."

"Ngươi, ngươi nghe hết rồi hả?" Sắc mặt hai người trong phòng đều thay đổi.

Vương Thải tiến lên một bước, trong tay nàng còn cầm đao, cứ như thế nghịch quang bước tới, tựa như ác quỷ la sát, không hiểu tại sao lại khiến cho hai kẻ trong phòng rùng mình một cái.

"Ta cũng đã nghe hết rồi, các ngươi yên tâm, tự tay ta sẽ báo thù cho bản thân. Có bị nhìn thấu hay không ta cũng sẽ không cung khai các ngươi ra, nếu lo lắng, các ngươi cứ cắt đứt liên hệ với ta, xóa sạch sẽ tất cả manh mối, cho dù bọn chúng nghiêm hình bức cung ta cũng không có cách nào hỏi ra được. Chờ sau khi ta báo thù cho ca ca rồi, sau này ta sẽ nghe theo làm việc cho các ngươi, trung thành và tận tâm với các ngươi."

Hai nam nhân liếc nhau một cái, như đang do dự.

Vương Thải lại tiến lên hai bước: "Dù sao các ngươi cũng không có tổn thất gì, cho dù ta bị nhìn thấu thân phận, người bọn chúng muốn giết cũng là ta, cũng không cần các ngươi phải động thủ. Nếu ta không bị nhìn thấu, ta báo thù được cho ca ca. Cho dù kết quả có thế nào, đối với các ngươi đều tốt."

Nam nhân và quản sự rũ mắt xuống trầm tư, cuối cùng đều nhất trí, đồng ý với ý kiến của Vương Thải.

Vì thế nên Vương Thải lẻ loi một mình về tới thôn Đại Khê, thân phận quả phụ tuy nói là giả dối. Nhưng nếu Thiệu Thanh Viễn đi thăm dò, kết quả điều tra ra được cũng sẽ giống như lời Vương Thải vừa nói.

Cố Vân Đông nghe xong nhíu mày, cô có cảm giác dường như loại phương pháp này có chút quen tai. MAyy dich

Cô nghĩ trong chốc lát, đúng rồi, còn không phải là cách mà thế tử Lỗ Vương đã dùng qua hay sao?

Lúc trước cô và phu quân theo sau thế tử Lỗ Vương, Sở Bảo Nghiên cũng nói với gã sai vặt nhà hắn như thế, giá họa tội danh cho Tuyên Trác nhà thái phó, muốn để cho hai người bọn cô nghe thấy, trở về tự giết hại lẫn nhau, lưỡng bại câu thương với phủ Thái phó, còn bọn chúng thì ngồi ngư ông đắc lợi.

Được lắm, một phương pháp dùng đi dùng lại, thật đúng là đồ vật phải xài cho hết tác dụng.

Cố Vân Đông tức giận đến độ bật cười, dường như biện pháp dùng đi dùng lại này còn rất có hiệu quả.

Cô nhìn về phía Vương Thải, trầm giọng nói: "Ta đã từng, gặp việc giống như ngươi. Ta kể cho ngươi nghe một câu chuyện xưa đi. . ."

Cố Vân Đông thực sự kể lại tình huống lúc xưa từ đầu đến cuối cho Vương Thải biết, cuối cùng cô lại tiếp tục nói tiếp: "Lúc trước nếu bọn ta không cẩn thận thì thật sự đã trúng gian kế của kẻ khác rồi."

Vương Thải nghe xong sắc mặt đỏ lên, sau đó vẻ mặt lập tức chuyển sang tái nhợt, sau một lúc lâu nàng gật đầu: "Lúc ấy trong đầu ta chỉ đầy ắp ý định báo thù cho ca ca, tâm trạng kích động, đúng thật là không hề cẩn thận phán đoán lời bọn chúng nói là thật hay giả."

Cũng có lẽ, bọn chúng đã thừa dịp tâm trạng của nàng hoảng hốt, cố ý bố trí bẫy rập.

Bình Luận (0)
Comment