Chương 1488: Quyết định của Vương Thải
Đồng Thủy Đào lòng đầy căm phẫn: “Cũng may chúng ta gặp được Trình Tiểu Tùng trước, sớm biết trước những chuyện đã xảy ra với Vương cô nương, bằng không mưu kế của bọn chúng đã thật sự thành công.”
Còn không phải sao?
Nếu Cố Vân Đông không biết chuyện của Vương Thải, khi xưởng tuyển người, hơn phân nửa sẽ tuyển nàng ấy vào. Vương Thải là người thông minh, Cố Vân Đông lại là người trọng người tài, đến lúc đó không tránh khỏi sẽ đề bạt nàng ấy.
Hơn nữa xưởng thiếu người, tốc độ đề bạt sẽ rất nhanh, Vương Thải rất nhanh sẽ đứng ở bên cạnh cô, chậm rãi trở thành cánh tay phải của cô.
Đến lúc đó, Vương Thải làm chuyện gì cũng có thể thuận tiện hơn nhiều.
Đương nhiên, đây là tình huống mà những người đứng sau lưng Vương Thải cảm thấy tốt nhất. Nếu không thành công, Vương Thải bị phát hiện khác thường, hơn phân nửa sẽ bị Cố Vân Đông xử lý.
Hết lần này tới lần khác, Vương Thải lại là người dân của thôn Đại Khê, nàng ấy và Vương Quang ăn cơm trăm nhà mà lớn lên, mọi người dân trong thôn đều yêu thương hai huynh muội. Huống chi, Vương Quang đã chết, còn chết thảm như vậy, nếu Vương Thải cũng bị Cố Vân Đông giết, những người dân trong thôn sẽ nghĩ như thế nào? Phải biết rằng, có ít nhất bốn mươi người trong thôn Đại Khê đều đang làm việc trong xưởng.
Thậm chí Vương Thải còn có thể nói rằng, Vương Quang bị hai vợ chồng bọn họ hại chết, cho nên nàng ấy mới trở về báo thù.
Cứ như vậy, cho dù không thể lật đổ hai người Cố Vân Đông, nhưng cũng có thể tạo thành phiền toái không nhỏ cho bọn họ, còn thuận thế diệt trừ Vương Thải, đối với những người đó lại không hề tổn thất chút nào. MAyy dich
Nhưng Cố Vân Đông đã gặp được Trình Tiểu Tùng, Trình Tiểu Tùng còn kể lại chuyện trong hang động cho bọn họ.
Có lẽ, cái này gọi là tà không thắng được chính, vì vậy ông trời cũng đứng về phía bọn họ.
Không hiểu sao Cố Vân Đông còn rất cảm khái, cô hỏi Vương Thải: “Vậy tiếp theo, ngươi có tính toán gì không?”
“Ta nghĩ rằng nên yên lặng chờ đợi. Hoặc là, giả vờ làm mấy chuyện bất lợi cho các ngài, đến lúc đó bên kia nhất định sẽ liên lạc với ta.”
Vương Thải nghĩ vậy, tuy rằng đến bây giờ nàng vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng Cố Vân Đông, nhưng trong lòng kỳ thật đã nghiêng về phía bọn họ.
Hơn nữa, điều này cũng không ảnh hưởng đến việc nàng muốn giúp bọn họ diệt trừ những người sau lưng nàng, kỳ thật ngay từ đầu nàng đã không nghĩ sau khi báo thù xong, mình sẽ trở về nguyện trung thành với bọn họ. Nàng cũng rất chán ghét đám người kia, nàng cảm thấy nếu không phải bọn họ bắt mình, ca ca cũng sẽ không vì tìm kiếm tung tích của mình mà đổi nghề làm người bán hàng rong đi khắp hang cùng ngõ hẻm, cũng sẽ không bị tên Trang Đại Phúc biến thái kia giết hại.
Cho nên, tốt nhất là tiêu diệt luôn những người này.
Huống chi, nếu người trước mặt thật sự là người tốt, vậy bọn họ giúp tìm được hung thủ, báo thù cho ca ca. Phần ân tình này, nàng nhất định sẽ trả.
Cố Vân Đông nở nụ cười: “Vậy tạm thời đã đạt được sự hợp tác?”
“Ừm.” Vương Thải hít sâu một hơi: “Phu nhân, thời gian không còn sớm, ta trở về thôn Đại Khê trước, nếu không bọn chúng sẽ nghi ngờ.”
“Được, để ta cho người đưa ngươi về.” Cố Vân Đông đi ra ngoài gọi người, đi được vài bước thì dừng lại, quay đầu nói: “Ta nghe Trình Tiểu Tùng nói, ngươi bị trúng độc? Phu quân ta là đại phu, chắc ngươi biết hắn là truyền nhân của thần y, muốn để hắn xem cho ngươi không? Xem thử có thể giải độc hay không?”
Sắc mặt Vương Thải vui mừng, nhưng mà rất nhanh thu liễm lại, một lát sau lắc đầu: “Trước tiên không cần, nếu muốn diễn, vậy thì cứ để như vậy đi.”
Cố Vân Đông cũng không miễn cưỡng, đây là lựa chọn của nàng ấy.
Vương Thải trở về, làm một nữ công nhân bình thường ở xưởng Cố gia, có Tạ Chi làm bạn đồng hành, tạm thời gió êm sóng lặng, chỉ chờ thời điểm thích hợp, người phía sau xuất hiện.
Cố Vân Đông coi như hoàn toàn không biết gì về thân phận của Vương Thải, cũng bận rộn chuyện của mình, chuyện trường huyện, chuyện của xưởng, cô cũng không dễ dàng.
Xưởng Cố gia thu mua rất nhiều trái cây, có thể coi như một trận gió thổi qua toàn bộ huyện Tĩnh Bình.
Nhất là những nông dân ngày thường sống dựa vào mấy mẫu đất kia, kích động suýt nữa nhảy dựng lên.
Ở phủ Lạc Châu của bọn họ có rất nhiều nông dân trồng loại cây ăn quả này, cho nên giá trái cây vô cùng thấp, trừ phi gặp được nhà giàu muốn mua trái cây về làm trái cây sấy khô, nếu không cũng không dễ bán.
Nhưng ngay cả khi những thương nhân đó mua, bọn họ cũng không kiếm được nhiều.
Hiện tại thì không như vậy nữa, xưởng Cố gia thu mua trái cây số lượng cũng không nhỏ, họ mua từ thôn này đến thôn khác, trên cơ bản đều mua qua hết huyện Tĩnh Bình. Đương nhiên, trái cây người ta mua đều là loại tốt, quá kém cũng không cần.
Việc thu mua là một thương vụ lớn, hiện tại đang là thời điểm vàng để thu hoạch trái cây, xưởng Cố gia xưởng xem như bội thu trở về, những nông dân trồng trái cây kia cầm tiền trong tay càng thêm kích động.
Mà lúc xưởng Cố gia bắt đầu làm ăn phát đạt thì xưởng Đoạn gia cũng đang dần tới thời điểm hoàn thành.
Đoàn Khiêm bắt đầu tuyển người, những người đã từng đến xưởng Cố gia cơ bản lại đến xưởng Đoạn gia, còn có người dân trong thôn bên cạnh nghe được tin tức, số lượng người đến ứng tuyển quả thực còn nhiều hơn gấp đôi ngày Cố Vân Đông tuyển người.
Đoàn Khiêm quả thực muốn khóc, cũng may hắn ổn định được, trong hai ngày đã tuyển xong rồi.
Xưởng Đoàn Khiêm bắt đầu hoạt động, Mao Dũng bên kia cũng có thêm mấy đơn đặt hàng trong tay.
Có Cố Vân Đông và Đoàn Khiêm giới thiệu cho hắn, cũng có nhận của bọn họ, bởi vậy, Mao Dũng dần có được chỗ đứng.
Nhưng mà bởi vậy, lại hoàn toàn trở thành cái đinh trong mắt Lâu gia.
Nhưng Lâu gia biết, chỉ đối phó với Mao Dũng còn chưa đủ, muốn độc quyền xây dựng ở huyện Tĩnh Bình, phải xử lý được Thiệu đại nhân sau lưng Mao Dũng trước.
Nhưng mà, hắn vài lần liên lạc với hai vợ chồng Thiệu đại nhân, cuối cùng đều bị lừa cho qua, bất lực trở về.
Xem ra, bọn họ phải nghĩ đến biện pháp khác.
Cố Vân Đông không biết những tâm tư nhỏ của Lâu gia, hiện giờ cô đang ở trường huyện, nói với giáo dụ về chuyện ra ngoài vẽ ký họa.
Đám thư sinh đều là người có tài, cho dù thiên phú hội họa không cao, nhưng hiện giờ vẽ tranh cũng đã rất có hồn.
Một vài đồ vật nhỏ trong trường huyện đều bị trở thành vật mẫu để vẽ, Cố Vân Đông cảm thấy đã đến lúc dẫn bọn hắn đi ra ngoài, cảm nhân thế giới bên ngoài một chút, vẽ một bức tranh bầu trời rộng lớn.
Chẳng qua muốn ra ngoài, vẫn phải báo với giáo dụ một tiếng.
Hiện giờ, giáo dụ vô cùng khách khí với Cố Vân Đông, nghe nói muốn đi ra ngoài vẽ vật thực, suy xét qua lập tức đồng ý.
“Đi ra ngoài mở mang tầm mắt cũng tốt, chỉ là không biết Cố phu tử muốn dẫn bọn hắn đi nơi nào?"
“Vẫn chưa biết, đi ra ngoài thành, nhìn xem phong cảnh nơi nào đẹp thì dừng lại ở đó vẽ. Chẳng qua, lần này đi chỉ sợ phải mất cả ngày, chậm trễ giờ dạy học khác, hy vọng Tào phu tử và Chu phu tử thứ lỗi.”
Tào phu tử xua tay: “Không sao, Cố phu tử không phải đã nói nên làm việc kết hợp với nghỉ ngơi hợp lý sao? Đi ra ngoài dạo chơi hóng gió cũng tốt.” Hắn ngược lại muốn đi theo, nhưng đáng tiếc không tiện lắm.
Chu phu tử vốn định nói gì đó, sau khi nghe Tào phu tử nói xong, hắn chỉ có thể im lặng, không lên tiếng.
Cố Vân Đông giải quyết xong giáo dụ bên này, thì muốn đến giảng đường bên kia thông báo cho mấy đứa thư sinh.
Lúc này chính là thời điểm nghỉ ngơi trong giờ học, đại bộ phận thư sinh đều ngồi một chỗ đọc sách, có mấy người đang thấp giọng nói chuyện.
Khi Cố Vân Đông đi vào, toàn bộ giảng đường lập tức yên tĩnh, tất cả đều có chút kinh ngạc nhìn phu tử hôm nay không có giờ dạy học, lại đột nhiên xuất hiện.