Chương 1489: Mang các ngươi đi ăn ngon
Cố Vân Đông ho nhẹ một tiếng, đứng trước bục giảng: “Ta tới nói mấy câu.”
“Phu tử, không phải ngài không định dạy chúng ta nữa chứ?” Phạm Ỷ Lâm hỏi theo bản năng, nhà hắn làm buôn bán, đương nhiên cũng sẽ biết chuyện Cố Vân Đông mở xưởng, hơn nữa còn làm ăn phát đạt.
Tinh thần và sức lực của một người có hạn, Cố phu tử phải quản lý xưởng, lại phải lo cho con cái, còn phải đến trường huyện dạy học, nói không chừng phải bỏ đi một thứ trong đó.
Những người khác vừa nghe, nhất thời bắt đầu khẩn trương.
Khóe miệng Cố Vân Đông khẽ giật: “Đừng suy nghĩ lung tung, ai không dạy các ngươi nữa chứ? Ta làm phu tử chưa được bao lâu, như vậy không khỏi quá không có trách nhiệm sao. Yên tâm đi, một tháng rút ra mấy canh giờ vẫn không thành vấn đề.”
Mọi người nghe vậy, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này Cố Vân Đông mới nói: “Hôm nay ta tới đây là muốn nói với các ngươi, ngày mai sẽ dạy vẽ tranh ở ngoại thành, các ngươi chuẩn bị một chút, vừa lúc nhân cơ hội này ra ngoài dạo chơi, thưởng ngoạn phong cảnh bên ngoài một chút. ”
Cô vừa dứt lời, giảng đường một mảng yên tĩnh, ngay sau đó bộc phát âm thanh ồn ào.
Ra ngoài giảng bài??? Còn có chuyện như vậy sao?
Tuy lúc bọn hắn học cưỡi ngựa bắn cung, cũng học ở bên ngoài. Nhưng điều kiện học tập của trường huyện có hạn, lớp học cưỡi ngựa bắn cung này một năm cũng chỉ có mấy lần. Hơn nữa học cưỡi ngựa bắn cung còn có những yêu cầu về địa điểm.
Nhưng không phải Cố phu tử dạy vẽ tranh sao?
“Phu tử, ngài nói thật sao? Chúng ta thật sự ra ngoài học?”
Cố Vân Đông gật đầu: “Đúng vậy, ta đã nói với giáo dụ rồi, ngày mai sẽ ra ngoài cả ngày, các ngươi chuẩn bị một chút đi. Đúng rồi, địa điểm có thể sẽ hơi xa, Phạm Ỷ Lâm, có thể mượn xe ngựa trong nhà các ngươi để các bạn đồng môn xuất phát cùng không?”
“Đương nhiên có thể.” Phạm Ỷ Lâm không nói hai lời lập tức đồng ý, những con nhà giàu khác cũng gật đầu theo.
Từ sau lần Thái Việt chia sẻ những sổ ghi chép và sách của Vân Thư, ranh giới rõ ràng giữa hai phái đã có giao thoa, cũng chậm rãi qua lại nhiều hơn, giữa hai bên có chỗ nào không hiểu còn có thể trao đổi với nhau.
Tuy rằng còn chưa tới mức quá thân quen, nhưng cũng không giống như lúc trước, chỉ một câu cũng không nói với đối phương.
Cho nên loại chuyện nhỏ ngồi chung một chiếc xe ngựa này, sao bọn hắn có thể không đồng ý.
Cố Vân Đông thấy bọn hắn trở nên hòa hợp, vừa lòng gật đầu: “Được, vậy quyết định như vậy. Ngày mai mang theo bảng vẽ và dụng cụ vẽ tranh, tập hợp ở trường huyện, chờ cửa thành mở thì chúng ta xuất phát.”
“Vâng ạ.” mọi người vội vàng đồng ý.
Ngay sau đó Triệu Cảnh dường như nghĩ tới điều gì đó, lại vội vàng hỏi: “Cố phu tử, vậy cơm trưa chúng ta cũng ăn bên ngoài sao?”
“Đúng vậy, ăn ở bên ngoài.”
“Nhưng……” Bọn hắn cũng không có dư bạc để ăn đồ ngon bên ngoài.
Cố Vân Đông xua tay: “Không cần lo lắng, ta đã hỏi qua giáo dụ, tiền ăn ngày mai của các ngươi sẽ do trường huyện chi, đến lúc đó sẽ dẫn các ngươi đi ăn món ngon. Có điều ta phải nói trước, các ngươi phải tự mình làm.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, còn có chút nghi hoặc, tự mình nấu cơm?? Điều này……
Thái Việt phản ứng nhanh, đôi mắt đột nhiên sáng ngời hỏi: “Phu tử, ngày mai chúng ta ăn thịt nướng ư?”
“Đúng vậy.”
Thái Việt nghĩ đến bữa tiệc nướng vào ngày tân gia, dường như có một mùi thơm thoảng qua chóp mũi, khiến hắn không kiềm chế được khẽ nuốt nước miếng.
Thịt nướng kia thật sự là mỹ vị nhân gian, so với đồ ăn không có mùi vị ở trường huyện, quả thực là hưởng thụ.
Dáng vẻ này của Thái Việt trong nháy mắt hấp dẫn ánh mắt của những người khác.
Tiệc thịt nướng là gì? Bọn họ biết thịt nướng. Nhưng thấy biểu cảm của Thái Việt, nhất định thịt nướng ăn rất ngon.
Phải biết rằng tiểu tử này đến từ kinh thành, học rộng hiểu nhiều, có hương vị ngon nào mà chưa từng ăn qua? Ngay cả hắn cũng thèm, nóng lòng muốn thử, vậy thì bọn họ càng chưa được ăn qua.
Muốn ăn……
Cố Vân Đông nói xong những việc cần chú ý thì rời đi, những người khác lập tức chạy đến, vây quanh Thái Việt dò hỏi tình hình cụ thể.
Thái Việt cũng không dám nói, chỉ cười hắc hắc: “Ngày mai các huynh sẽ biết, thật sự rất ngon.” Hắn còn muốn uống trà sữa, nhưng mà ở vùng ngoại ô không tiện để làm, ngẫm đi ngẫm lại cũng chỉ có thể từ bỏ.
Cố Vân Đông trở lại Trí Trai, vừa lúc nhìn thấy giáo dụ đang mang tiền cho nàng, thuận tiện để nàng ký tên.
Số tiền này là tiền ăn trưa ngày mai.
Thư sinh của trường huyện đều nộp tiền cơm vào trường, lúc trước cũng ăn ở trường huyện. Ngày mai Cố Vân Đông muốn dẫn bọn hắn ra ngoài ăn, đương nhiên bên giáo dụ phải chi tiền.
Có điều số tiền này hơi ít, nhất định không đủ. Dù sao thức ăn của trường huyện bình dân, chủ yếu cung cấp cho những con cháu nhà nghèo như Triệu Cảnh, còn như Phạm Ỷ Lâm bọn hắn vẫn thường xuyên sai hạ nhân trong nhà mang thức ăn ngon tới học đường để ăn thêm. MAyy dich
Số còn lại, Cố Vân Đông cũng không ngại tự mình bổ sung.
Nể tình trong khoảng thời gian này những thư sinh này đều ngoan ngoãn lại tiến bộ, cô cũng vui vẻ mời bọn chúng ăn một bữa ngon, coi như khen thưởng cho bọn hắn.
Cố Vân Đông trở về đã bắt đầu chuẩn bị đồ để ngày mai ra ngoài, sẽ không làm trà sữa. Ăn nhiều đồ nướng sẽ nóng, nên cô mang theo một ít trà hoa cúc để thanh nhiệt là đủ rồi.
Còn có thịt lợn, thịt dê và thịt gà, còn có thịt ốc bươu vàng và cá đù vàng nhỏ, bên này không giáp biển nên không cần nghĩ đến hải sản.
Còn lại chính là một ít rau dưa, huyện Tĩnh Bình có nhiều nấm, nấm bào ngư, nấm kim châm đều rất rẻ, còn có khoai tây, cải xanh, súp lơ, củ cải, mỗi loại đều mang theo một ít.
Cố Vân Đông chuẩn bị rất nhiều, không chỉ mang bọn hắn đi dạo chơi ngoại thành, còn để một ít ở nhà, đến lúc đó để người trong nhà có thêm bữa ăn, cô biết, lần trước ăn xong, trong lòng những người này đều rất nhớ thương.
Chờ tới ngày hôm sau, Cố Vân Đông đã đến trường huyện trước.
Lúc này ở cửa trường huyện đã đậu mấy chiếc xe ngựa, mỗi chiếc xe đều có người đánh xe ngồi ở trên.
Các thư sinh như Phạm Ỷ Lâm đều mang tinh thần phấn chấn, dụng cụ vẽ tranh ở cửa ngóng trông, không chỉ có bọn hắn, mà còn có ba người Sầm Lan, Tào phu tử và Chu phu tử.
Cố Vân Đông đang cảm thấy thắc mắc, thì thấy Sầm Lan đi tới, ho nhẹ một tiếng, trên mặt còn mang theo một tia ngượng ngùng: “Cái kia, Cố phu tử, không biết chúng ta có thể đi cùng hay không.”
“Các ngươi cũng đi?” Không phải hôm qua không có ý tưởng này sao?
Sầm Lan gật đầu: “Yên tâm, tiền cơm chúng ta tự bỏ ra. Đây dù sao cũng là cơ hội hiếm có, tuy rằng chúng ta là phu tử, nhưng trên phương diện vẽ tranh cũng coi như là người mới bắt đầu, thật sự không muốn tụt lại phía sau thư sinh quá nhiều.”
Chu phu tử và Tào phu tử ở phía sau hắn, dùng sức gật đầu: “Cố phu tử, một mình dẫn theo nhiều người như vậy cũng thực sự vất vả, dù sao hôm nay chúng ta cũng không có lớp học, cho nên chúng ta đi cùng, nói không chừng nhìn thấy món ngon cảnh đẹp, còn có thể ngẫu hứng làm ra một bài thơ hay hiếm có.”
Bọn họ đều nói như vậy, Cố Vân Đông cũng không tiện từ chối.
“Được, vậy xuất phát đi.”
Cố Vân Đông gật đầu, sau đó đi đến bên Phạm Ỷ Lâm: “Các ngươi bên này có thể để trống một chiếc xe ngựa không?” Cô chuẩn bị hơi nhiều nguyên liệu nấu ăn, nên phải mượn một chiếc.
“Có thể ạ.”
Cố Vân Đông gật đầu, để cho bọn hắn lên xe ngựa, đoàn xe đến huyện nha một chuyến, mang nguyên liệu nấu ăn lên xe, ngay sau đó mới xuất phát đi đến cửa thành.