Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1490 - Chương 1490. Thôn Phương Gia

Chương 1490. Thôn Phương gia Chương 1490. Thôn Phương gia

Chương 1490: Thôn Phương gia

Vừa ra khỏi cửa thành, các thư sinh trong xe ngựa đã vén màn xe nhìn ra ngoài.

Bọn họ đều là người ở huyện Tĩnh Bình, con đường này không biết đi qua bao nhiêu lần, nhưng không biết vì sao, lần này ra ngoài tâm tình lại rất khác, cảm giác vừa thả lỏng vừa sung sướng.

Xe ngựa đi tới vùng ngoại ô, Cố Vân Đông nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe. Kỳ thật con đường này cô cũng đã đi qua rất nhiều lần, chẳng qua trước kia đều đi vội vàng, cũng không đánh giá cẩn thận phong cảnh xung quanh.

Hôm nay xe ngựa di chuyển chậm nên Cố Vân Đông cũng có thời gian nhàn nhã ngắm nhìn. Cô không chọn địa điểm trước, dù sao trên đường đi nhìn trúng nơi nào thì dừng lại nơi đó.

Trong xe ngựa phía sau truyền đến âm thanh bàn tán của đám người Thái Việt, Cố Vân Đông có chút tiếc nuối khi không thể mang theo Trì Trì. Đứa nhóc kia lúc này còn đang ngủ, hơn nữa hôm nay đông người, cô sợ không có thời gian quản cậu nhóc, đặc biệt hiện tại là thời điểm hắn dư thừa năng lượng nhất, chỉ có thể chờ lần sau.

Sau khi xe ngựa đi qua mấy thôn, Cố Vân Đông đột nhiên nhìn chăm chú vào một nơi nào đó, với ánh mắt sáng ngời.

Nơi này tốt, phong cảnh tuyệt đẹp, nước sông trong vắt, nhìn thoáng qua có màu vàng óng, thích hợp vẽ tranh.

“Dừng lại.”

Cố Vân Đông vừa dứt lời, xe ngựa phía sau lần lượt dừng lại.

Đám người Thái Việt thò đầu ra, nhìn thấy Cố Vân Đông xuống xe ngựa, bọn hắn cũng nhanh chóng nhảy xuống xe.

“Thôn này không tồi.” Cố Vân Đông chỉ vào một thôn nhỏ cách đó không xa: “Chúng ta chọn nơi này vẽ tranh đi, không biết có sườn núi nhỏ nào hơi bằng phẳng một chút, có thể thấy toàn bộ phong cảnh kia hay không.”

“Phu tử, có ạ.” Phương Sùng Tuấn không biết tiến lên từ lúc nào, khẽ gãi đầu có chút ngượng ngùng nói: “Cố phu tử, đây là thôn Phương gia, nhà ta ở chỗ này.”

“Thật sao?” Ánh mắt Cố Vân Đông sáng rực lên: “Thôn nhà ngươi ư? Nếu đã như vậy, ngươi dẫn Tào phu tử đi tìm trưởng thôn của các ngươi, nói chúng ta muốn ở chỗ này quấy rầy một ngày……”

Nếu Sầm Lan và hai phu tử đều theo tới, vậy đương nhiên cũng phải đi theo làm việc.

Quả nhiên, cô còn chưa nói xong, Tào phu tử đã đi ra.

Phương Sùng Tuấn gật đầu: “Vâng ạ, ta sẽ dẫn Tào phu tử qua đó.”

“Ngươi đi trước dẫn đường đi.” Tào phu tử sửa sang lại quần áo một chút.

Ai ngờ bọn họ đang nói chuyện, đột nhiên từ trong thôn có mấy người vội vàng chạy ra. Phương Sùng Tuấn liếc mắt một cái đã nhìn thấy người đàn ông dẫn đầu, có chút kinh ngạc tiến lên vài bước: “Cha, nhị thúc, sao hai người lại tới đây?”

Cha Phương kéo người sang một bên, vội vàng hỏi: “A Tuấn, có chuyện gì sao? Có phải đã xảy ra chuyện hay không, con gặp rắc rối gì ở trường huyện hả?”

Cha Phương và Phương nhị thúc được người trong thôn gọi tới, đoàn xe của mấy người Cố Vân Đông vừa dừng lại ở lối ra, đã có người tò mò nhìn qua phía bên này.

Kết quả nhìn thấy rất nhiều thư sinh từ trong xe ngựa đi xuống, trong đó còn có Phương Sùng Tuấn.

Làm sao có thể đến nhiều người như vậy? Giống như tất cả thư sinh ở trường huyện đều tới đây vậy. Đa phần thôn Phương gia đều là người một nhà, thấy thế vội vàng chạy tới báo tin cho cha Phương, sợ Phương Sùng Tuấn xảy ra chuyện gì, chọc đến thư sinh và phu tử trường huyện nên tìm tới cửa.

Phương Sùng Tuấn ở lại trường huyện, chỉ có đến ngày nghỉ mới có thể về nhà một chuyến, cho nên cũng không thể nói trước với người nhà hôm nay đi chỗ nào.

Lúc này người chạy tới không chỉ có cha Phương và Phương nhị thúc, mà trưởng thôn Phương gia cũng vội vã chạy tới ở phía sau.

Cố Vân Đông nghe được lời này, nhất thời có chút ảo não.

Là cô suy nghĩ không chu toàn, quả nhiên vẫn nên tìm được chỗ trước rồi chào hỏi trong thôn một tiếng.

Cố Vân Đông thấy trưởng thôn cũng đi tới, lập tức nháy mắt ra hiệu cho Sầm Lan. MAyy dich

Hắn vội vàng tiến lên giải thích: “Phương trưởng thôn, thật sự xin lỗi, hôm nay trường huyện chúng ta tổ chức đi chơi dã ngoại, thuận tiện tiến hành dạy ngoại khóa. Vừa rồi lúc đi qua thôn Phương gia, phát hiện phong cảnh bên này đẹp, khí hậu dễ chịu, cho nên muốn dừng lại hỏi các ngươi mượn một chỗ để cho mọi người hoạt động, không biết có tiện hay không.”

Phương trưởng thôn nghe thấy vậy, làm sao có thể không đồng ý, vui mừng đến râu cũng muốn nhếch lên: “Đương nhiên tiện rồi, làm sao có thể không tiện chứ? Thôn này của chúng ta có thể lọt vào mắt của mấy phu tử, chúng ta vui mừng còn không kịp nữa.”

Đám người cha Phương phụ đứng ở phía sau cũng liên tục gật đầu, biết được nguyên do, bọn họ cũng yên tâm rồi.

Phương trưởng thôn kéo Phương Sùng Tuấn đến trước mặt, cười ha hả nói: “Các phu tử cứ tự nhiên dừng chân ở thôn Phương gia, có điều gì cần phân phó, cứ dặn dò A Tuấn là được, có chỗ nào cần hỗ trợ thì bảo A Tuấn tới gọi chúng ta.”

Nói xong, ông hơi dừng một chút, rồi sau đó cắn răng nói: “Đến lúc đó ở lại ăn cơm buổi trưa, ta đây sẽ cho người chuẩn bị thức ăn, các ngươi ngàn vạn lần đừng khách khí.”

Quả thật thôn Phương gia nghèo, nhưng họ Phương là họ chung ở thôn Phương gia, mấy đời trước đều cùng một tổ tông, có thể xuất hiện một người đọc sách, cả thôn Phương gia đều vui mừng.

Hơn nữa thành tích học tập của Phương Sùng Tuấn ở trường huyện còn không tệ, cho dù bọn họ vì Phương Sùng Tuấn sau này ở trường huyện có thể được mọi người chiếu cố và dạy dỗ tốt, cũng không thể để đồng môn của hắn và phu tử đến thôn Phương gia ngay cả cơm cũng không ăn.

Nghèo không quan trọng, ăn một bữa ngon vẫn có đủ khả năng.

Cố Vân Đông không cần nghĩ cũng biết những suy nghĩ này của Phương trưởng thôn, lập tức nói: “Phương trưởng thôn, không cần, chúng ta đều mang theo nguyên liệu và dụng cụ nấu ăn, chỉ cần mượn một chỗ ngồi, cơm trưa chúng ta có thể tự mình giải quyết.”

“Đúng vậy đúng vậy, trưởng thôn, hôm nay chúng ta phải ra ngoài cả ngày, cho nên đã sớm chuẩn bị đồ ăn nước uống rồi. Ngài cứ bận việc đi, chúng ta có chỗ không biết, hỏi A Tuấn là được rồi.” Các thư sinh khác cũng vội vàng mở miệng gật đầu.

Nói giỡn, hôm nay bọn hắn đã chuẩn bị để bụng ăn thịt nướng gì đó, nếu đến nhà người dân trong thôn ăn, vậy chẳng phải bỏ lỡ một bữa ăn ngon sao? Kiên quyết không đồng ý.

Phương trưởng thôn ngẩn người, nhìn về phía Cố Vân Đông.

Trong đoàn xe này đa phần đều là nam nhân, chỉ có người phu nhân trước mặt này và hai nha hoàn phía sau nàng là nữ nhân.

Nhìn thế này, chẳng lẽ người này là nữ phu tử mới tới mà A Tuấn nói sao?

Đúng rồi, A Tuấn đã nói, nữ phu tử là phu nhân của Huyện thái gia.

Phương trưởng thôn vội vàng chắp tay với Cố Vân Đông: “Nếu đã như vậy, thì, thì mọi người xin cứ tự nhiên . Con đường trong thôn không được bằng phẳng lắm, phu nhân đi chậm một chút, có chuyện gì cứ việc dặn dò A Tuấn. Ta, chúng ta không cản trở mọi người nữa, cứ tự nhiên, cứ tự nhiên.”

Cố Vân Đông có chút bất ngờ nhìn Phương trưởng thôn, cô còn tưởng rằng bọn họ sẽ có ý kiến với một cô gái như cô, cho nên vừa rồi cô còn đặc biệt bảo Sầm Lan tiến lên nói chuyện với trưởng thôn.

Không nghĩ tới thái độ của Phương trưởng thôn còn rất thân thiện và cung kính.

Phương trưởng thôn cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày tận mắt nhìn thấy nữ phu tử này, trước kia ông quả thật cảm thấy nữ nhân làm phu tử thật sự hoang đường, còn muốn đến trường huyện nói chuyện.

Kết quả A Tuấn nói, Cố phu tử có một đệ đệ tuổi còn nhỏ đã là Tiểu Tam Nguyên, sau khi xem sổ ghi chép của hắn thì thành tích tiến bộ vượt bậc, rất nhiều chỗ tối nghĩa và khó hiểu được thông suốt, khiến hắn được hưởng lợi không ít, với hắn mà nói chính là đại ân nhân.

Phương trưởng thôn nghe xong, không có ý kiến gì nữa.

Bình Luận (0)
Comment