Chương 1491: Vừa đến đã bắt đầu ăn trưa?
Đám người Cố Vân Đông khẽ gật đầu với Phương thôn trưởng, lại gật đầu mấy người cha Phương, ngay sau đó bảo Phương Sùng Tuấn dẫn đường, đi đến sườn núi nhỏ mà hắn nói.
Xe ngựa không thể vào thôn, cho nên tạm thời ngừng ở cổng thôn, để xa phu trông chừng.
Phương Sùng Tuấn mau chóng dẫn bọn họ đi đến một sườn núi nhỏ cách trung tâm thôn khoảng năm sáu trăm mét, triền núi này không cao, hơn nữa rất bằng phẳng, đứng ở phía trên nhìn xuống quả thật có thể nhìn thấy toàn bộ thôn Phương gia.
Không chỉ có thôn Phương gia, cách đó không xa còn có một con sông, đứng tại chỗ nhìn qua, hình ảnh cây cầu nhỏ cùng dòng nước và người qua lại, trong khoảnh khắc hình ảnh khắc sâu trong đầu.
Cố Vân Đông cực kỳ hài lòng: “Vậy ở chỗ này đi, bên này cũng không có nhiều gió, ánh mặt trời không quá gay gắt, rất thích hợp.”
Phương Sùng Tuấn cực vui mừng, Triệu Cảnh vội vàng hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta bắt đầu vẽ tranh sao?”
Cố Vân Đông xua tay: “Không vội không vội, lúc này vừa mới tới, cũng nên nghỉ ngơi một chút. Chúng ta ăn cơm trưa trước đã.”
Mọi người: “……” Hả??
Bọn họ nhìn sắc trời, hiện tại vừa mới qua canh ba, có vài người ngủ nướng ngay cả điểm tâm sáng cũng chưa ăn, như thế nào bọn họ lại bắt đầu ăn cơm trưa rồi?
Đám người Phạm Ỷ Lâm khẽ sờ bụng, lúc bọn hắn dậy mặc dù ăn không nhiều lắm, nhưng lúc này quả thật vẫn còn no.
Cố Vân Đông lại vung tay lên: “Phía dưới sườn núi này có một dòng sông rất trong, lát nữa chúng ta sẽ cầm nguyên liệu nấu ăn đến bên bờ sông ăn thịt nướng, nước này còn có thể dùng để rửa rau. Được rồi, cũng đừng thất thần nữa, theo ta đến xe ngựa ở cổng thôn để lấy dụng cụ và nguyên liệu nấu ăn đi.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, Thái Việt là người đầu tiên đi theo.
Những người khác thấy thế, chỉ có thể chạy về phía trước.
Chờ nhìn đến khi nhìn thấy Cố Vân Đông lấy ra một sọt nguyên liệu nấu ăn từ trong xe ngựa, vẻ mặt của mọi người có chút rạn nứt.
Cái này, làm sao có thể làm được?
Cũng may bọn họ đều nghe lời, Cố Vân Đông bảo làm gì thì làm cái đó.
Rất nhanh mọi người đã mang bao và sọt đi về phía bờ sông.
Chờ rảnh tay, bọn họ ngạc nhiên phát hiện Cố Vân Đông gấp lật mấy tấm ván gỗ vài lần, ván gỗ vốn bình thường không có gì lạ thế nhưng lại biến thành…… Một cái bàn?
Mấy người Phạm Ỷ Lâm tò mò xông lên trước nghiên cứu: “Thứ này cũng thuận tiện quá đi, gấp lại đặt trong xe ngựa, mở ra chính là một cái bàn hữu dụng, loại bàn này, nhà ta cũng có thể làm một cái.”
Cố Vân Đông nói với bọn hắn: “Đừng thất thần nữa, mau chóng rửa sạch hết thịt và nguyên liệu này.”
Nguyên liệu nấu ăn cô mang đến, chẳng những chưa rửa, cũng không cắt, càng chưa xiên que. Hôm qua cô đã nói, muốn ăn thịt nướng thì phải tự mình làm.
Loại thịt này đều mua mới vào buổi sáng, ai cũng không thời gian làm hết toàn bộ, đưa đến tay bọn hắn.
Nhưng mà, để cho những người này tự mình động thủ thật đúng là có chút khó khăn.
Không nói những công tử như Phạm Ỷ Lâm, cho dù là thư sinh như Triệu Cảnh và Phương Sùng Tuấn hỗ trợ làm việc ở nhà, đối với việc xuống bếp cũng không hề biết. Làm sao người nhà bọn hắn sẽ để bọn hắn vào phòng bếp nấu đồ ăn chứ?
Khi vào mùa, bọn hắn có thể nhặt củi, lau bàn quét sân, nhưng sẽ không cắt rau.
Cố Vân Đông nhìn thư sinh không biết đường xoay xở, lạnh giọng nói: “Nếu không biết thì học, các ngươi đọc sách không phải cũng từ không có đến có sao? Trước đây ta đã nói, có một kỹ năng, tương lai đi tới đâu cũng không cần sợ, chỉ biết mỗi đọc sách cũng không được.”
Đám người Phạm Ỷ Lâm nháy mắt ưỡn ngực: “Cố phu tử, chúng ta học, ngài nói làm thế nào thì chúng ta sẽ làm như thế đó, khẳng định không thành vấn đề.”
Ba người Sầm Lan, Tào phu tử và Chu phu nhân, hai mặt nhìn nhau, ngay sau đó sắc mặt hơi đỏ lên.
Thành thật mà nói, bọn họ cũng không xuống bếp, những việc này cũng sẽ không làm. Nhưng bọn thư sinh đều bắt đầu học, bọn họ là phu tử, cứ như vậy đứng nhìn cũng không được.
Cũng may Cố Vân Đông mang theo Đồng Thủy Đào và Hồng Diệp, còn có Thái Việt biết cách làm.
Ba người bọn họ đều mang theo người đi làm việc, còn Cố Vân Đông cầm dao phay đứng trước bàn.
Hmm…… Cô sẽ cắt một phần thịt trước.
Đồng Thủy Đào nhận miếng thịt lớn đi rửa sạch, Cố Vân Đông trực tiếp giơ dao lên và cắt khối thịt lớn thành nhiều miếng, ngay sau đó, tốc độ cực nhanh cắt miếng thịt thành từng miếng nhỏ.
Phạm Ỷ Lâm đi theo Thái Việt tới lấy thịt chuẩn bị xiên vào que, hai tay cầm lên hai miếng, kinh ngạc mở to hai mắt nhìn: “Độ dày lại giống nhau như đúc, Cố phu tử, ngài cũng quá lợi hại đi?”
Những người khác nghe vậy lần lượt tiến đến: “Phu tử, ngài không phải huyện lệnh phu nhân sao? Sao lại có kỹ thuật cắt tốt như vậy?”
Cố Vân Đông liếc bọn hắn một cái: “Đừng vây quanh ở đây, mau đi làm việc đi.”
Cô cũng cắt một lát, chờ Đồng Thủy Đào phía sau giao việc cho những thư sinh đã học được xong, thì giao cho nàng.
Mọi người làm việc đâu vào đấy, ban đầu những con cháu nhà giàu còn rất ghét bỏ, không muốn chạm vào loại thịt nhiều dầu mỡ này, nhưng bị Cố Vân Đông lạnh lùng nhìn qua, nhất thời nghĩ đến trình độ thuần thục cắt thịt của cô, lập tức run rẩy vùi đầu làm việc.
Bờ sông hoạt động náo nhiệt, đi qua đoạn đường bên kia sông là thôn Phương gia, trong thôn có rất nhiều người đều ngóng cổ tò mò nhìn về phía bên này.
Chờ đến khi nguyên liệu nấu ăn đều đã xử lý tốt, đám người Phạm Ỷ Lâm mới thở phào nhẹ nhõm.
Quả nhiên, muốn ăn món ngon phải có nhiều bước chuẩn bị như vậy.
Nhưng mà, nói đến cùng còn rất có cảm giác thành tựu, nhất là bận rộn đến bây giờ, bụng của bọn họ đã bắt đầu đói.
Cố Vân Đông mang thịt nướng tới, bảo Đồng Thủy Đào đốt than.
Mọi người tiến lại gần xem: “Phu tử, ngài bắt đầu nướng sao? Thịt nướng ta đã ăn, hương vị cũng không tệ lắm, món này có thể vừa nướng vừa ăn sao? Có thể bị đắng hay không?”
Cố Vân Đông vừa bận rộn, vừa móc ra rất nhiều lọ tre trong túi vải: “Ngươi biết nướng thịt quan trọng nhất là gì không? Chính là cái này, gia vị.” MAyy dich
Phạm Ỷ Lâm cầm một lọ tre lên ngửi, hắn không biết gia vị, đương nhiên không ngửi ra được.
Nhưng có mấy lọ mùi vị rất kỳ lạ, mùi hương rất nồng.
“Các ngươi đi lấy chút nước, ở bên kia dùng đá xây một bếp nhỏ để đun nước. Ta có mang theo hoa cúc khô, các ngươi mang đi pha mỗi người một ly trà uống.”
Không có chén trà, nhưng Cố Vân Đông chuẩn bị không ít ống trúc, cái này tiện mang theo cũng không dễ hỏng.
Mọi người vừa nghe, lại vội vàng làm việc. Bọn họ bận rộn cả buổi sáng, mặc dù có mang theo túi nước, được uống qua mấy ngụm, nhưng nước trong túi đã sớm lạnh như băng, làm sao có thể so được với trà hoa hương thơm nồng chứ?
Đổ đầy ấm nước, bếp bên kia cũng đã dựng xong, mọi người vừa thảo luận vừa đun nước, cho đến khi một mùi thơm ngào ngạt xông lên chóp mũi, mọi người rốt cuộc động loạt quay đầu, nhìn về phía hai lò nướng bên kia.
Thật sự…… Quá thơm!!
Mọi người đều không quan tâm đến việc đun sôi nước nữa, vội vàng đứng dậy: “Phu tử, thịt nướng này của ngài sao lại không giống thịt nướng trước kia ta từng ăn?”