Chương 1492: Mặc dù đã no, nhưng vẫn muốn ăn
Cố Vân Đông hít sâu một hơi, cầm một xiên thịt ba chỉ nửa nạc nửa mỡ, cắn một miếng.
Sảng khoái, giòn, thơm, quả thực là mỹ vị.
Các thư sinh vây quanh nhìn xiên nướng trong tay cô, kiềm chế nuốt nước bọt.
Bọn hắn cũng muốn ăn……
Cố Vân Đông chỉ vào những nguyên liệu nấu ăn sạch sẽ được bọn họ xâu lại trong giỏ: “Lấy thêm vài xiên lại đây, ta nướng cho các ngươi xem, lát nữa các ngươi tự mình làm, ta chỉ làm mẫu một lần.”
Mọi người vừa nghe, vội vàng đi lấy xiên.
Đồ ăn chay mặn đều có, Cố Vân Đông cầm một nắm đặt lên lò nướng, vừa nướng vừa nói, sau khi nướng xong thì nhét vào miệng ăn.
Điều này làm cho thư sinh trông mong suýt nữa đấm ngực dậm chân, phu tử ngài không thấy có lỗi với thư sinh chút nào sao?
Cố Vân Đông ăn xong mấy xiên trong tay, thì lui ra chỗ khác để cho bọn hắn làm việc của mình. Còn cô mang theo ấm nước đã đun sôi đi pha một ly trà hoa cúc.
Ừm, thỏa mãn.
Không thể không nói, những thư sinh này chẳng những có thiên phú trong việc đọc sách, chỉ cần bọn họ nguyện ý, khi học các tài nghệ khác cũng vô cùng dễ dàng làm được.
Bọn họ nướng cháy vài xiên, theo nguyên tắc không lãng phí lương thực, cho nên gian nan nuốt xuống miệng, lúc sau đã càng ngày càng thuần thục.
Cố Vân Đông là phu tử, cho dù không động thủ, thỉnh thoảng những người này cũng sẽ cho cô mấy xiên.
Cô ngồi trên một tảng đá sạch, ngắm nhìn phong cảnh, thỉnh thoảng lại nhìn qua đám thư sinh ồn ào náo nhiệt đó, ngược lại vô cùng thoải mái. Một cảnh tượng vui vẻ hài hòa như vậy, không phải vừa lúc có thể vẽ vào tranh sao?
Cô đã phác thảo hình ảnh trong đầu của mình.
Nhưng mà khi cô mở mắt ra, lại phát hiện phía sau cây cầu nhỏ ven sông cách đó không xa, có bảy tám đứa trẻ đang trốn ở đó, ánh mắt háo hức nhìn về bên này.
Cố Vân Đông dừng một chút, đứng dậy đi tới trước lò nướng thịt nướng, hỏi: “Ăn đến đâu rồi? No rồi chứ?”
“Tuy rằng no rồi, nhưng vẫn muốn ăn tiếp.” Phạm Ỷ Lâm ợ một cái, vừa đau đớn vừa thỏa mãn nói.
“Ngươi cũng thật có triển vọng.”
“Phu tử, chúng ta học thêm mấy lần ngoại khóa như vậy đi, ta rất thích.”
Khóe miệng Cố Vân Đông giật giật hai cái, nhìn trong sọt còn có không ít nguyên liệu nấu ăn, thịt và rau dưa đều có, liền cầm một một nắm đặt lên lò nướng.
Vì để phòng ngừa, Cố Vân Đông chuẩn bị rất nhiều, cho nên dư ra nhiêu đó cũng nằm trong dự liệu của cô.
Có điều, lúc đầu cô cho rằng số thịt này sẽ bị ăn hết, không nghĩ tới cũng còn lại một phần.
Lúc sau cô mới biết được, những người như Triệu Cảnh và Phương Sùng Tuấn ngày thường rất ít khi ăn thịt, bọn họ biết học phí giao cho trường huyện cũng không đủ để nuôi cho bọn họ ăn thịt như vậy, cho nên ngay từ đầu chỉ đơn thuần ăn đồ chay.
Sau đó bị đám người Phạm Ỷ Lâm mắng cho một trận mới đi lấy thịt, mà Phạm Ỷ Lâm là công tử nhà giàu, ngày thường ăn nhiều thịt, vào lúc này lại cảm thấy hiếm lạ với các món chay nướng.
Bởi vậy, Cố Vân Đông vẫn còn rất nhiều thịt.
Sau khi nướng xong, cô đi về phía cây cầu nhỏ.
Những đứa trẻ đó vừa thấy cô tới ánh mắt càng thêm lấp lánh nhìn chằm chằm vào những xiên nướng kia, có hai đứa còn nhỏ tuổi đều chảy nước miếng. Nhưng mà chờ Cố Vân Đông tới gần bọn chúng, cả đám trong nháy mắt quay đầu bỏ chạy.
Cố Vân Đông quay đầu gọi Phương Sùng Tuấn: “Ngươi gọi bọn chúng về đây đi.”
Phương Sùng Tuấn nhìn hành động Cố Vân Đông, cũng đoán được cô muốn làm gì. Hắn ngượng ngùng gọi những đứa trẻ đó lại, nhưng nghĩ đến những đứa nhỏ này quanh năm suốt tháng đều không ăn được một lần thịt, chứ đừng nói đến món cao lương mỹ vị như vậy, hắn lại có chút do dự.
Phạm Ỷ Lâm chạy tới, đẩy hắn một cái: “Còn không mau đi gọi lại? Chúng ta còn nhiều nguyên liệu như vậy, không ăn chẳng lẽ còn mang về? Thời tiết này không thể ăn vào ban đêm. ”
Buổi tối đương nhiên có thể ăn, nhưng đối với một đại thiếu gia như Phạm Ỷ mà nói, hắn cảm thấy đến tối nhất định sẽ hỏng.
Phương Sùng Tuấn nghĩ nghĩ, suy nghĩ một chút, cắn răng chạy qua cầu, gọi những đứa nhỏ kia lại.
Không bao lâu sau, bảy tám đứa nhỏ đi theo sau Phương Sùng Tuấn cúi đầu chậm rãi đi tới.
Cố Vân Đông chia cho mỗi người một xiên: “Cầm ăn trước đi, bên kia vẫn còn. Nhưng mà thịt nướng này của ta không thể ăn miễn phí, lát nữa lúc chúng ta thu dọn, các ngươi cũng phải giúp đỡ, được không?”
Những đứa trẻ lập tức gật đầu: “Chúng ta có thể hỗ trợ.”
Cố Vân Đông sờ đầu đứa bé nhỏ nhất, gật đầu cười nói: “Được rồi, đi thôi, để cho những đại ca này giúp các ngươi nướng.”
Mấy đứa nhỏ này, nhìn đứa lớn nhất cũng chỉ khoảng sáu tuổi, còn nhỏ như vậy, Cố Vân Đông cũng không thể để chúng chạm vào lửa, nhưng vẫn có thể hỗ trợ làm một ít việc nhỏ trong khả năng cho phép.
Những đứa trẻ này nhanh chóng hòa nhập với thư sinh, nơi nướng thịt vô cùng hoà thuận và vui vẻ.
Bọn nhỏ cũng không ăn nhiều, chờ bọn chúng no rồi vẫn còn thừa một ít. Cố Vân Đông bảo mọi người nướng hết, đưa cho Phương Sùng Tuấn mang về thôn Phương gia, để cho những đứa trẻ không tới cũng có một phần.
Đứa nhỏ lớn hơn một chút đều phải giúp gia đình làm việc, cũng có chút ngượng ngùng, tất nhiên sẽ không tới.
Mọi người hiện giờ đã ăn uống no đủ, sau khi tản bộ một chút, thì bắt đầu thu dọn đồ lên xe ngựa.
Xa phu vốn canh giữ xe ngựa cũng được ăn thịt nướng, là do Hồng Diệp đưa qua cho bọn hắn.
Bờ sông vốn vô cùng náo nhiệt, hiện giờ lại khôi phục vẻ tĩnh lặng.
Cố Vân Đông nói với mọi người: “Nào, lên sườn núi vẽ tranh. Chỉ cần đặt mình trong phong cảnh đẹp như vậy, chắc một số người sẽ cảm hứng nhỉ? ”
“Có, ta đang nóng lòng muốn vẽ tranh.”
Mọi người nhanh chóng thay đổi địa điểm, đồng loạt lên sườn núi. Mấy đứa nhỏ kia nói với người trong nhà một tiếng, cũng tay nắm tay đi theo phía sau bọn họ, vừa ăn kẹo Cố Vân Đông cho, vừa nghiêng đầu tò mò nhìn bọn họ.
Ban đầu, người lớn trong gia đình không cho những đứa trẻ này tới, sợ quấy rầy phu tử dạy học.
Nhưng mà Cố Vân Đông không ngại, những đứa nhỏ này đều rất ngoan, cũng không ầm ĩ, đi theo cũng không lo ngại.
Cha mẹ đứa nhỏ thấy thế cũng không ngăn cản nữa, để cho con nhà bọn họ đi theo phu tử kia học hỏi một chút cũng tốt, không chừng phu tử còn sẽ phát hiện ra đứa trẻ nhà mình có thiên phú đọc sách thì sao?
Đến sườn núi, mọi người lấy bảng vẽ ra nghiêm túc vẽ tranh.
Cố Vân Đông cũng cầm một bảng vẽ trong tay, trong đầu hiện lên cảnh tượng vừa rồi, nhìn phong cảnh phía dưới sườn núi, bắt đầu tập trung tinh thần vẽ.
Sườn núi rộng lớn yên tĩnh, Cố Vân Đông thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, phát hiện mấy đứa nhỏ ngồi cùng một chỗ, hai đứa nhỏ tuổi trực tiếp tựa vào người đứa lớn ngủ thiếp đi.
Khóe miệng cô cong lên, không khỏi nhớ tới Trì Trì.
Cố Vân Đông rất nhanh rút ra một tờ giấy vẽ khác, liếc mắt nhìn mấy đứa nhỏ, bắt đầu vẽ lên. MAyy dich
Chờ khi cô vẽ xong, mấy thư sinh khác cũng sắp vẽ xong. Cố Vân Đông đứng dậy, đi xem xét từng người một, chỉ ra những thiếu sót.
Chờ đến khi cô đi hết một vòng, chỉ thấy trước bảng vẽ của mình, mấy đứa nhỏ đang nghiêng đầu tò mò nhìn.
“Phu, phu tử, đây là chúng ta sao?”
Cố Vân Đông cười nói: “Đúng vậy, chính là các ngươi.”
“Quao……” Bọn nhỏ phát ra một tiếng kinh ngạc cùng cảm thán.