Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1494 - Chương 1494. Cứu Thái Việt

Chương 1494. Cứu Thái Việt Chương 1494. Cứu Thái Việt

Chương 1494: Cứu Thái Việt

Trên sườn núi nhỏ nhất thời có chút yên tĩnh, Lý phụ cũng ngẩn người, người này, dứt khoát như vậy sao? Hắn vốn tưởng rằng sẽ hao phí rất nhiều tâm tư.

Ánh mắt Cố Vân Đông bình tĩnh, giống như lời thề vừa rồi chỉ là ăn cơm uống nước bình thường.

Cô nhìn Lý phụ, nói: "Ta đã thề rồi, ta nói đến làm được, hiện tại, có phải nên buông hắn ra hay không?”

"Ta, ta..." Lý phụ cảm giác không quá chân thật, ngược lại có chút do dự.

Cố Vân Đông nhíu mày: "Bằng không, ngươi còn có yêu cầu gì thì cần nhắc tới. Ví dụ như ngươi muốn có bao nhiêu bạc, hoặc là giúp ngươi chuộc lại Nhị Nha nhà các ngươi. Tiến cử con trai ngươi vào Quốc Tử Giám. Nếu ngươi không tin, ta cũng có thể thề, được chứ?”

Mọi người bất ngờ nhìn về phía Cố Vân Đông, vẻ mặt không dám tin…Cố, Cố phu tử điên rồi sao?

Ông Lý khi nghe nói như vậy thì vui mừng, có chút kích động nhìn chằm chằm Cố Vân Đông: "Ngươi, ngươi nói thật sao? Ngươi không nói dối ta?"

“Ta nói, ta có thể thề." Cố Vân Đông biểu tình nghiêm túc.

"Đúng, vậy ngươi thề, nhanh lên, ngươi thề." Thân thể Lý phụ cao hứng đến khẽ run rẩy, đao trong tay bắt đầu duỗi ra ngoài.

Đúng lúc này, một tảng đá to bằng trứng vịt đánh mạnh tới, trực tiếp đánh trúng cổ tay ông Lý.

"A..." Lý phụ kêu đau một tiếng, biểu tình vặn vẹo hít một hơi lạnh, đao trong tay cũng ngay sau đó chợt rơi xuống đất.

Cố Vân Đông cùng Đồng Thủy Đào thấy thế một bước tiến lên, một người kéo Thái Việt tới, một người nhào mạnh lên, trực tiếp đè Lý phụ trên mặt đất không thể động đậy.

Cố Vân Đông thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía Thiệu Toàn vội vàng chạy tới.

Hôm nay Thiệu Toàn đánh xe đưa bọn họ tới, mới vừa rồi luôn ở lại trên xe ngựa ở cửa thôn nhìn đồ đạc. Tảng đá đánh trúng Lý phụ là do hắn ném.

Thiệu Toàn tiến đến nhặt con dao trên mặt đất lên, Cố Vân Đông gật đầu với hắn, lúc này mới quay đầu lại đánh giá Thái Việt.

"Thế nào, có bị thương không?"

Các thư sinh khác cũng nhao nhao vây quanh, lo lắng nhìn Thái Việt.

Thái Việt lau mặt một cái, biểu tình nhìn Cố Vân Đông có một tia ủy khuất cùng nghẹn ngào: "Cháu không sao, sao thẩm có thể thề đây? Thẩm không cần phải thề độc vì cháu. Chẳng may, chẳng may sau này..."

"Được rồi, ngươi không có việc gì mới là quan trọng nhất." Cố Vân Đông nói xong thì nhíu mày: "Cổ ngươi bị trầy xước, còn có tay này, đã bị bầm tím.”

Cũng may vết thương không sâu, cũng không có gì đáng ngại.

Cố Vân Đông cúi đầu, từ trong túi xách treo bên hông mình lấy ra một lọ thuốc trị thương: "Bôi cái này lên.”

Phạm Ỷ Lâm vội vàng đưa tay ra đón: "Phu tử, ta làm cho."

“Phiền ngươi rồi." Cố Vân Đông đưa bình thuốc cho hắn, dặn dò: "Cẩn thận một chút, còn có cổ tay hắn bầm tím lớn như vậy, các ngươi đừng đụng vào."

“Vâng, phu tử."

Cố Vân Đông để bọn hắn sang một bên bôi thuốc, còn mình thì nhìn về phía Lý phụ bị đè trên mặt đất, ánh mắt lạnh như băng.

Lực đạo của Đồng Thủy Đào một chút cũng không khách khí, toàn bộ đầu Lý phụ cũng bị đặt trên mặt đất, cảm giác thở ra cũng khó khăn.

Nhưng hắn vẫn cười kêu gào: "Huyện lệnh phu nhân, ngươi đã đáp ứng ta, ngươi không thể đổi ý. Ngươi đã thề trước mặt mọi người, nếu như không làm được, cẩn thận trời đánh sấm sét không thể chết.”

Cố Vân Đông cười nhạo một tiếng, đi lên phía trước từ trên cao nhìn xuống Lý phụ.

"Ta nói, ngươi có phải nhầm cái gì không?"

Lý phụ sửng sốt: "Cái gì nhầm lẫn? Vừa rồi rõ ràng chính ngươi đã thề, ông trời cũng nghe được, ngươi chẳng lẽ còn dám lừa gạt ông trời?”

Trong lòng hắn không hiểu sao có một loại dự cảm không tốt, nói xong thì kích động lên, muốn tránh thoát sự kìm chế của Đồng Thủy Đào.

Nhưng chỉ có chút khí lực của hắn, ở trước mặt Đồng Thủy Đào căn bản là không đủ nhìn.

Huống chi, tảng đá vừa rồi Thiệu Toàn đập tới có chút lớn, lực đạo cũng mạnh, cổ tay và xương cốt của Lý phụ sợ là cũng bị thương đến không thể cử động.

Cố Vân Đông ngồi xổm xuống, cười nhìn hắn: "Đúng là ta đã thề, nhưng ngươi cẩn thận ngẫm lại, vừa rồi ta đã nói gì?”

Lý phụ khó hiểu, những người khác cũng không khỏi quay đầu nhìn về phía cô.

"Ngươi, ngươi nói các ngươi không truy cứu sai lầm của ta, ngươi nói cho nhi ta trở về huyện học, để cho hắn có thể tham gia thi khoa cử."

Cố Vân Đông vươn ngón trỏ tay phải lắc lắc: "Không, ta nói là 'Sau khi ta trở về sẽ trả lại trong sạch cho Lý Năng', nhưng mà, Lý Năng trong sạch sao? Không phải, hắn ta không trong sạch, ta trả lại cho hắn ta cái gì? Ta nói 'Chỉ cần ngươi thả Thái Việt, ta sẽ không truy cứu lỗi lầm của ngươi', nhưng ngươi buông người sao? Ngươi không có, là chúng ta tự mình ra tay cứu người. Ngươi xem, ta cũng đã thề, cũng chuẩn bị tốt thực hiện lời hứa, nhưng ngươi không cho ta cơ hội như vậy, ta cũng không có biện pháp."

Những người khác vẻ mặt ngạc nhiên, còn có thể nói như vậy?

Nhưng hình như, cũng quả thật không sai. Lúc phu tử thề, đúng là nói như vậy.

Đám người Phạm Ỷ Lâm tỏ vẻ được dạy dỗ, phu tử không hổ là phu tử, thì ra còn có thể lừa gạt người như vậy, không, phương thức cứu người. Bọn họ quả nhiên quá ngây thơ, phu tử cho bọn họ một bài học quan trọng.

Mọi người trịnh trọng gật gật đầu, sau này trong cuộc sống, phải dùng.

Sầm Lan cũng giật mình, lập tức nhìn thấy biểu cảm của những học sinh này, nhất thời cảm thấy một hơi nghẹn lại cổ họng, không lên được cũng không xuống được.

Lý phụ càng không dám tin mở to hai mắt, hô hấp đột nhiên dồn dập: "Ngươi lừa ta, tiện nhân ngươi, ngươi lại gạt ta..."

"Ba" một tiếng, Đồng Thủy Đào tát qua.

"Nếu dám nói lung tung, ta sẽ nhổ đầu lưỡi của ngươi."

Lý phụ a a a a kêu, Đồng Thủy Đào nhịn không được, cầm một miếng giẻ trực tiếp chặn miệng hắn lại.

Cố Vân Đông lười để ý tới Lý phụ, chỉ nói với Đồng Thủy Đào cùng Thiệu Toàn: "Trói hắn lại, mang về huyện nha giao cho đại nhân xử trí. "

“Vâng."

Cố Vân Đông nói xong thì mặc kệ hắn, đi tới trước mặt mấy đứa nhỏ bị dọa, sờ sờ đầu một đứa nhỏ đầu đầy mồ hôi, cười nói: "Mới vừa rồi cám ơn ngươi.”

Đứa nhỏ kia gãi gãi đầu, cười nói: "Không, không cần cảm ơn.” Nói xong hắn nắm chặt nắm tay: "Đệ chạy nhanh.”

Vừa rồi trong nháy mắt Lý phụ xuất hiện, Cố Vân Đông kéo những hài tử này chắn ở phía sau, sau đó giao cho Hồng Diệp che chở lui đến cuối cùng.

Hồng Diệp là một người thông minh, bảo vệ bọn trẻ đến một góc, cố gắng tránh tầm nhìn của Lý phụ.

Sườn núi này rất lớn, địa thế có chút bằng phẳng, ngoại trừ phía sau Lý phụ có một mảnh rừng nhỏ ra, hoàn cảnh xung quanh có thể nói là nhìn không sót một chút nào. MAyy dich

Cho nên chỉ cần người vừa chạy, Lý phụ sẽ phát hiện.

Bình Luận (0)
Comment