Chương 1495: Cho mấy đứa trẻ bức tranh
Nhưng mấy đứa nhỏ này không giống, vóc dáng nhỏ bé, lại ngay từ đầu đã lui đến cuối cùng, bên kia có một tảng đá lớn che khuất nửa bên, bởi vậy một hài tử rời khỏi vẫn sẽ không bị phát hiện.
Hồng Diệp tâm tư nhanh nhẹn, biết Cố Vân Đông cùng Đồng Thủy Đào đều không tiện làm động tác nhỏ trước mặt Lý phụ, lập tức nghĩ đến Thiệu Toàn. Thừa dịp tâm tư Lý phụ đều ở trên người Cố Vân Đông, đã nói một đứa nhỏ trong đó hỗ trợ đến cửa thôn gọi Thiệu Toàn tới.
Thiệu Toàn tới rất nhanh, hắn trực tiếp trèo lên một gốc cây lớn phía sau Lý phụ.
Hắn một mực chờ, đợi một hồi lâu Lý phụ mới hoảng hốt di chuyển đao ra bên ngoài, hắn thừa dịp này lập tức ném đá.
Thái Việt thành công cứu được, Lý phụ cũng bị bắt.
Cố Vân Đông cười nói với mấy đứa nhỏ: "Mặc kệ nói như thế nào, hôm nay các ngươi chính là công thần. Ngươi đã giúp ta vậy có muốn phần thưởng nào không? Miễn là điều ta có thể làm, ta chắc chắn sẽ đáp ứng ngươi.”
Phương Sùng Tuấn vội vàng đi tới, đứng ở phía sau mấy đứa nhỏ kia: "Phu tử, ngài không cần..."
Cố Vân Đông khoát tay, bảo hắn đừng nói chuyện.
Mấy đứa nhỏ nhìn cô, lại nhìn Phương Sùng Tuấn.
Một hồi lâu sau, đứa nhỏ lớn nhất mới nhỏ giọng nói một câu gì đó.
Cố Vân Đông không nghe rõ: "Lớn tiếng một chút, không sao, cho dù nói sai ta cũng sẽ không tức giận.”
Đứa trẻ hít sâu một hơi, dưới ánh mắt tha thiết của những đứa trẻ khác, cuối cùng đưa tay chỉ vào bức tranh đặt trên mặt đất, nói: "Ta, bọn ta có thể lấy bức tranh đó không."
Cố Vân Đông nhìn theo hướng ngón tay hắn, sửng sốt một chút.
Bức tranh này vẽ mấy đứa nhỏ này ngồi trên bãi cỏ mơ màng buồn ngủ, Cố Vân Đông vẽ rất sống động, cơ hồ giống mấy đứa nhỏ như đúc.
Cô lấy bức tranh và hỏi chúng: "Muốn bức tranh này sao?"
“Có thể, được không?”
"Đương nhiên có thể, hài tử trong bức tranh này chính là mấy đứa, ta vẽ nhanh, có thể có một số chỗ không hoàn mỹ, nhưng vẫn hy vọng các ngươi có thể thích."
"Thích thích, chúng ta rất thích." Mấy đứa nhỏ nắm tay nhau, vui mừng muốn chết.
Cố Vân Đông cười nói: "Được, vậy bức tranh này sẽ cho các ngươi. "
“Cám ơn phu nhân." Mấy đứa nhỏ cẩn thận cầm bức họa kia, trên khuôn mặt nhỏ bé tràn ngập thỏa mãn.
Trở về sẽ treo lên, nhưng chỉ có một bức, treo ở nơi nào mới tốt đây?
Cố Vân Đông đưa tranh xong, thì đứng dậy, vỗ vỗ bả vai Hồng Diệp, gật đầu nói: "Ngươi làm rất tốt."
Hồng Diệp mơ hồ có chút kích động, vội vàng lắc đầu nói: "Đây là điều Hồng Diệp nên làm."
Cố Vân Đông lúc này mới đứng lên nói với những người khác: "Chuyện xảy ra ngoài ý muốn, hôm nay buổi học ngoại khóa kết thúc ở đây. Thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta quay lại trước. Ai trong các ngươi chưa vẽ xong, trở về hãy suy nghĩ, có vấn đề gì chờ lần sau lên lớp chúng ta sẽ thảo luận."
“Dạ, phu tử."
Trải qua chuyện này, mọi người quả thật cũng không còn tâm tư tiếp tục vẽ tranh, chỉ muốn nhanh chóng đem nam tử họ Lý này áp giải trở về, miễn cho lại gặp phải nguy hiểm khác.
Mọi người bắt đầu thu dọn đồ đạc, vì phiền toái không cần thiết, Thiệu Toàn trực tiếp đánh cho ông Lý ngất xỉu.
Phương Sùng Tuấn không đi theo trở về, hôm nay xảy ra chuyện như vậy, hắn cũng cần nói một tiếng với thôn trưởng.
Cố Vân Đông bảo hắn chiếu cố tốt những hài tử này rồi lập tức mang theo những người khác đi đến cửa thôn, trực tiếp lên xe ngựa, trở về huyện thành.
Vào cổng thành, tất cả thư sinh đều trở về huyện học.
Sầm Lan ngược lại đi theo Cố Vân Đông đến huyện nha, đi gặp Thiệu Thanh Viễn trước.
Nghe nói bọn họ gặp phải chuyện ngoài ý muốn ở Phương gia thôn, sắc mặt Thiệu Thanh Viễn liền trở nên không dễ nhìn. Lúc này Lý phụ còn chưa tỉnh, hắn trực tiếp giao cho người khác đánh thức, bắt đầu thẩm vấn ngay tại chỗ.
Cố Vân Đông không ở đây, có Đồng Thủy Đào và Thiệu Toàn ở đây, bọn họ cũng có thể nói rõ ràng.
Cô đưa Thái Việt về hậu viện, tìm sư huynh đệ Trịnh Tuyền Thủy, lại giúp hắn kiểm tra một phen.
Lúc trước chỉ là đơn giản bôi thuốc, hiện giờ có Trịnh Tuyền Thủy ở đây, vết thương trên cổ Thái Việt được xử lý một lần nữa, còn quấn hai vòng băng gạc. Vết bầm tím trên cổ tay cũng được Trịnh Tuyền Thủy đẩy ra, Thái Việt đau đến hít thở không thông, nước mắt thiếu chút nữa rơi ra.
"Vết bầm tím này đẩy ra mới khỏi nhanh, đệ nhịn một chút, bằng không mười ngày nửa tháng đệ cũng không có biện pháp viết chữ." Cao Tử nói: "Người họ Lý kia nhìn người rất gầy yếu, không nghĩ tới khí lực lớn như vậy, bóp cho đệ thành như vậy."
Thái Việt rất hối hận, hắn vẫn cho rằng mỗi người chỉ cần phát huy sở trường của mình là tốt rồi. Hắn không phải là người luyện võ, nhưng có thể đọc sách, tương lai cũng là một người hữu dụng.
Nhưng hôm nay gặp nạn hắn mới phát hiện suy nghĩ của mình vẫn còn quá hẹp hòi. Nếu thân thủ hắn linh hoạt cũng sẽ không bị bắt được, cũng sẽ không cản trở mọi người.
"Được rồi, ngươi hãy rèn luyện thật tốt, cường thân kiện thể cũng tốt." Cố Vân Đông ngược lại không phản đối, lúc trước cô không đề cập tới, chủ yếu vẫn là vì thân thể Thái Việt không tốt lắm, hiện tại học chút phòng thân không có gì là không tốt.
Mắt thấy Thái Việt không có việc gì, Cố Vân Đông nói hắn nghỉ ngơi thật tốt, lúc này mới ra cửa.
Vừa vặn, Thiệu Thanh Viễn cũng đã thẩm vấn xong Lý phụ, đang đi đến hậu viện.
"Người kia khai sao rồi?" Cố Vân Đông hỏi.
Thiệu Thanh Viễn kéo cô đến nhà chính ngồi xuống, sắc mặt không dễ nhìn lắm, gật đầu nói: "Khai rồi, ông ta nói Lý Năng từ sau khi bị huyện học đuổi học, cả ngày sa sút, không có việc gì làm, lại muốn đi học đường thì đều bị đuổi ra ngoài, căn bản không có ai tiếp nhận. Người đọc sách ở huyện Tĩnh Bình này vốn không nhiều lắm, học đường càng ít, chuyện của Lý Năng không nói mọi người đều biết, nhưng người nên biết cũng đều biết, đương nhiên không dám dính tay.”
Huống chi người này cũng không phải nhân tài thông minh, càng không phải gia đình giàu có gì, không cần phải vì hắn mà bại hoại thanh danh của mình. MAyy dich
Cho nên Lý Năng trừ phi không học ở huyện Tĩnh Bình này, nếu không hắn cũng chỉ có thể tự học ở nhà, tương lai lại tìm một người không sợ rủi ro bảo lãnh cho hắn tham gia thi cử. Nếu không, con đường đọc sách của hắn sẽ hoàn toàn chấm dứt.
Nhưng đây là hắn tự tìm, ai cũng không trách được.
Nhưng Lý phụ không nghĩ như vậy, cả nhà Lý gia đều vất vả làm việc, đặt cược tất cả trên người Lý Năng. Chẳng những Lý phụ, ngay cả những người khác của Lý gia cũng vì kiếm tiền đọc sách cho hắn mà mệt chết mệt sống.
Hiện tại hy vọng không còn, nhị phòng tam phòng Lý gia lại náo loạn phân gia, Lý phụ cam lòng sao?
Cho nên Lý phụ tìm đến huyện học, nhưng hắn không vào được học đường, ngược lại ở cửa gặp qua giáo dụ, cầu tình, nhưng không có tác dụng.
Hắn không chỉ tìm Giáo dụ, còn tìm Chu phu tử, nhưng Chu phu tử rất bất mãn với Lý Năng.