Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1497 - Chương 1497. Quyến Rũ Thiệu Văn Thiệu Võ

Chương 1497. Quyến rũ Thiệu Văn Thiệu Võ Chương 1497. Quyến rũ Thiệu Văn Thiệu Võ

Chương 1497: Quyến rũ Thiệu Văn Thiệu Võ

Cố Vân Đông kỳ quái hỏi: “Hắn ta làm sao vậy?"

Vương Thải cắn rang: "Hắn cho ta một nhiệm vụ, để cho ta, để cho ta..."

Đồng Thủy Đào thật sự nghe không nổi: "Ngươi nói nhanh lên, bắt ngươi làm cái gì? Cũng không đến mức trực tiếp cho ngươi giết tiểu thư cùng cô gia nhà ta chứ?"

“Đương nhiên là không." Vương Thải biểu tình rối rắm, một lúc lâu sau rốt cuộc nói: "Hắn muốn ta quyến rũ Thiệu Văn và Thiệu Vũ bên cạnh huyện thái gia."

“Phốc... Khụ khụ..." Cố Vân Đông bị nước miếng của mình sặc, may mắn vừa rồi không uống nước, bằng không khẳng định phải phun ra.

Không chỉ cô kinh ngạc, Đồng Thủy Đào cũng khiếp sợ ngây ngốc tại chỗ.

Quyến rũ, quyến rũ Thiệu Văn... Cùng Thiệu Võ?

Không phải, câu dẫn một người còn chưa tính, sao còn quyến rũ hai người?

Vương Thải rốt cuộc vẫn là đại cô nương, nói đến loại chuyện này, nàng cũng cảm thấy ngượng ngùng, nhịn không được che mặt. Lập tức một hơi nói xong: "Ý của lão tam là, hiện giờ ta đã có cơ hội tiếp cận bà chủ, vậy lại cố gắng, tận lực được điều đến bên người bà chủ làm việc, sau đó đối với Thiệu Văn Thiệu Võ... Chờ Thiệu Văn và Thiệu Võ thích ta, muốn ta ly gián quan hệ của bọn họ, bọn hắn sẽ chờ thời cơ xuống tay.”

Biểu tình của Cố Vân Đông một lời khó nói hết, suy nghĩ xuống tay từ người bên cạnh bọn họ tất nhiên rất tốt, nhưng... Ý tưởng này có đáng tin cậy không? MAyy dich

"Vậy lão tam gì đó, sao lại xác định ngươi là loại người Thiệu Văn Thiệu Võ thích?" Đồng Thủy Đào cảm thấy cực kỳ khó tin, nàng thừa nhận Vương Thải lớn lên không tệ, nhưng trên đời này có rất nhiều người xinh đẹp, Thiệu Văn Thiệu Võ gặp qua nữ tử cũng không ít, như Vương Thải vậy, bọn họ cũng đã tiếp xúc qua chứ?

Nhưng bốn người kia đến nay vẫn là chó độc thân.

"Kỳ thật vấn đề này, ta cũng từng hỏi lão Tam." Vương Thải thở dài: "Nhưng lão Tam nói, ta không hiểu nam nhân, nam tử trên đời này, đại khái đều háo sắc. Chỉ cần có tâm quyến rũ, cho dù lớn lên bình thường, cũng có khả năng sẽ rơi vào lưới do phụ nữ dệt. Hắn sẽ ở sau lưng bảo ta ứng đối như thế nào, nếu Thiệu Văn Thiệu Võ không câu được, còn có Thiệu Song Thiệu Toàn, luôn có thể câu được một người.”

Cố Vân Đông: "..." Cô lại cảm thấy lời này có đạo lý??

Đồng Thủy Đào: "..." Là như vậy sao? Thì ra nam nhân đều không ngăn được nữ nhân chủ động quyến rũ? Vậy Tiết Vinh nhà nàng không phải cũng từng có tâm tư như vậy chứ, buổi tối nàng phải tra hỏi thật tốt.

"Hơn nữa." Vương Thải ngẩng đầu, do dự nhìn Cố Vân Đông một cái, thấp giọng nói: "Lão Tam nói, mấy người Thiệu Văn đã lớn tuổi như vậy, đại nhân cùng phu nhân lại không nghĩ đến tìm cho bọn họ một người vợ, bốn người kia trong chuyện nam nữ hẳn là rất đơn thuần, loại người này nếu là lần đầu nếm thử tư vị tình cảm, chỉ có thể càng thêm cố chấp dễ lợi dụng.”

Cố Vân Đông chớp chớp mắt, cho nên đây là lỗi của cô?

Lại nói tiếp, Văn Võ Song Toàn cũng đã mười tám tuổi, ở chỗ này, mười lăm mười sáu tuổi có thể cưới vợ, mười tám tuổi đích xác cũng có thể lập gia đình.

Chỉ là Cố Vân Đông không phải người ở đây, không thích làm người mai mối. Trong đầu cô còn không có khái niệm chủ tử chỉ định cho hạ nhân một người vợ, người dưới tay cô, trên cơ bản đều là chính mình nhìn trúng mới thành thân.

Phàm là bọn họ có người bọn họ thích, Cố Vân Đông đều vui vẻ thành toàn.

Huống chi, cô cảm thấy Văn Võ Song Toàn mới mười tám tuổi cũng không cần sốt ruột ah.

Nhưng không nghĩ tới, ở trong mắt người ngoài, bọn họ ngược lại trở thành chủ tử không biết suy nghĩ cho hạ nhân?

Ừm, vấn đề có chút nghiêm trọng.

Cố Vân Đông vô lực thở dài một hơi, nói với Vương Thải: "Việc này ta biết rồi, quay đầu ta sẽ tìm Thiệu Văn Thiệu Võ nói một tiếng, có thể phối hợp sẽ cố gắng hợp tác với ngươi.”

Vương Thải trong lòng đối với loại chuyện này cũng rất bài xích, nhưng đây là mệnh lệnh của lão tam, nếu nàng cự tuyệt, chỉ có thể chọc cho lão Tam hoài nghi.

Dù sao, nàng từng nói chỉ cần báo thù cho ca ca, để cho nàng làm cái gì cũng được.

Chuyện nói xong, vừa vặn Trình Tiểu Tùng cũng cùng Bùi quản sự trở về, người kia nhe răng, uống một ngụm rượu quả kia, đến bây giờ miệng còn chua xót.

Sau khi trở về lại ngậm một ngụm nước uống, cuối cùng cũng có thể nói chuyện tốt.

"Rượu này thật sự là rượu trái cây? Cũng quá khó uống, giống như nước chua. Trước khi bọn họ lấy ra bán, đều chưa từng có người nhấm nháp qua sao?”

Bùi quản sự đã từng uống rượu nho, tuy rằng xưởng Cố gia còn chưa ủ xong, nhưng chỗ Cố Vân Đông có hàng tồn kho. Làm đại quản sự của xưởng, hắn đương nhiên đã nếm qua hương vị.

Tư vị kia, hương vị kéo dài, dư vị ngọt ngào, cùng cái này hoàn toàn một trời một vực.

Cố Vân Đông cũng nếm một ngụm, cô ngược lại không có phản ứng lớn như Bùi quản sự. Chua quả thật chua, dù sao đường trắng rất đắt, bọn họ luyến tiếc dùng quá nhiều, thậm chí căn bản là luyến tiếc dùng. Hơn nữa trái cây để ủ rượu cũng không tốt lắm, thời gian ủ lại ngắn, loại chế biến thô ráp này, có thể ủ ra rượu ngon mới kỳ quái.

"Rượu này bán không tốt sao?" Cố Vân Đông hỏi Vương Thải.

Nàng gật đầu: "Ta ở trong cửa hàng quan sát qua, phàm là khách nhân tiến vào nếm qua một ngụm nhỏ đều lắc đầu, vẫn chọn mua rượu mạnh. Khi ta mua hai bình này, người đó còn nói ta là khách đầu tiên mua rượu trái cây của gia đình họ hôm nay."

Bùi quản sự nghe được lại nhíu nhíu mày: "Bán không được, cửa hàng rượu kia còn bán làm gì?"

“Bại hoại thanh danh rượu quả đi. Để cho mọi người đều biết rượu trái cây không dễ uống, mọi người tất nhiên vẫn nên đi mua các loại rượu khác mà họ ủ.”

Cố Vân Đông cười nhạo một tiếng: "Mặc kệ bọn họ, chờ rượu quả ủ xong, người nếm qua tự nhiên sẽ biết, hiện tại nói những chuyện này còn quá sớm.”

Những thương nhân này chỉ có lợi mà bất chấp, sớm muộn gì bọn họ cũng chịu khổ.

Cố Vân Đông dặn dò Bùi quản sự xong thì nói bọn họ thừa dịp thời gian còn sớm trở về.

Chờ Bùi quản sự cùng Vương Thải vừa đi, cô lập tức đi tìm Thiệu Thanh Viễn.

Nhưng mà đi được một nửa, Cố Vân Đông mới đột nhiên nhớ tới Thiệu Thanh Viễn lúc này không ở trong huyện nha.

Hôm nay thôn phía dưới có người báo lên, nói có một thôn hoa màu không biết đã xảy ra chuyện gì, thu hoạch ước chừng ít hơn một nửa so với năm ngoái, cũng không biết chỗ nào không đúng.

Vấn đề thu hoạch liên quan đến dân chúng ấm no, Thiệu Thanh Viễn rất coi trọng, mang theo Thiệu Văn Thiệu Võ đi kiểm tra.

Xem ra, chỉ có thể chờ người trở về rồi lại thương lượng.

Ai ngờ đợi đến buổi tối còn chưa nhìn thấy bóng người.

Cố Vân Đông cùng nhi tử ăn cơm tối xong, lại dỗ tiểu tử kia ngủ, cô mới tựa vào đầu giường suy nghĩ mọi chuyện.

Nghĩ đến chuyện từ sau khi đến huyện Tĩnh Bình, nghĩ đến liền có chút mệt mỏi.

Cho đến khi bên tai truyền đến một tiếng lạch cạch, cô mới hoảng hốt hoàn hồn, quay đầu thì nhìn thấy Thiệu Thanh Viễn phong trần mệt mỏi đi vào.

"Ta đánh thức nàng sao?" Thiệu Thanh Viễn cởi áo choàng, thuận tay rót cho cô một chén trà.

Cố Vân Đông nhận lấy nhuận hầu, lúc này mới lắc đầu: "Không có, vốn cũng không có ý định ngủ. Sao bây giờ chàng mới về? Chàng đã ăn gì chưa?"

“Đã ăn rồi, nàng không cần lo lắng. Ta đi tắm và thay quần áo rồi vào nói chuyện với nàng.”

Bình Luận (0)
Comment