Chương 1498: Vợ chồng nói chuyện đêm
Cố Vân Đông gật đầu, quay đầu lại thấy con trai mơ màng mở mắt, biết thằng bé muốn đi tiểu, nhanh chóng ôm cậu nhóc xuống giường.
Sau đó lại dỗ người ngủ say, Thiệu Thanh Viễn cũng đã trở lại, tới ôm cô.
Cố Vân Đông xoay người lại: “Rất mệt sao? Mọi chuyện được giải quyết chưa?”
Thiệu Thanh Viễn gật đầu lại lắc đầu: “Tạm thời chưa giải quyết được, nhưng hơn phân nửa là vấn đề chất lượng nước, hôm khác ta đi dọc con sông ngày thường bọn họ dùng để tưới nước xem thử. Ta phát hiện có mấy người bệnh trong thôn của họ, chắc cũng do sử dụng nước của con sông đó.”
Cố Vân Đông ấn huyệt thái dương cho hắn: “Chàng đừng gắng quá sức.”
“Yên tâm.” Thiệu Thanh Viễn nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng xoa: “Hôm nay huyện nha có chuyện gì sao?”
“…… Thật sự có một chuyện.” Cố Vân Đông thần sắc cổ quái nói với hắn về chuyện Vương Thải phải câu dẫn Thiệu Văn và Thiệu Võ.
Hắn: ????
“Nàng nói thật sao?”
Cố Vân Đông ở trong lòng hắn buồn cười: “Đương nhiên là thật, thiếp còn đang suy nghĩ có phải mình làm chủ mẫu không quá đủ tiêu chuẩn hay không, cũng chưa tìm được người vợ tốt cho Văn, Võ, Song, Toàn, để bọn hắn sớm thành gia làm một người cha.” MAyy dich
“Nói như vậy, ta cũng không đủ tư cách.”
Cố Vân Đông đẩy hắn ra: “Ngày mai chàng hỏi hai người.…… Bốn người bọn họ, xem bọn hắn có thích cô nương nào hay không. Nếu muốn tìm thì thiếp sẽ tìm giúp? Lại nói tiếp, hình như Hồng Diệp và Liễu Diệp cũng đã đến tuổi. Nhưng mà ta thấy Văn Võ Song Toàn không có giao lưu gì nhiều với hai cô nương này, hai bên còn ngượng ngùng, hay là hoàn toàn không có suy nghĩ này nhỉ?”
Thiệu Thanh Viễn sao biết được? Hắn lại không quan tâm đến nữ nhân khác.
Trong lòng mỏi mệt, chuyện của huyện nha đã đủ bận rộn rồi, hiện tại lại còn phải làm bà mối?
Văn, Võ, Song, Toàn có thể tranh giành chút khí thế được không, tự mình đi tìm vợ đi?
Thiệu Thanh Viễn đã từng cảm thấy rằng bốn người này rất có năng lực, nhưng bây giờ hắn phát hiện ngay cả vợ bọn hắn cũng không tự mình tìm được, vì vậy vẫn cần phải rèn luyện.
“Ngày mai ta sẽ hỏi bọn họ một chút, nếu bọn hắn chưa thích cô nương nào thì phối hợp diễn kịch với Vương Thải.”
Cố Vân Đông tưởng tượng đến vẻ mặt của Văn Võ Song Toàn vào ngày mai thì ghé vào ngực Thiệu Thanh Viễn cười không ngừng.
“Ta cảm thấy có lẽ lão tam nói đúng, hai người này đều chưa từng trải qua chuyện tình cảm, sẽ diễn xuất không giống như động tâm, chàng phải truyền thụ kinh nghiệm cho bọn hắn, đừng để lộ ra.”
Thiệu Thanh Viễn liếc xéo cô một cái: “Ta có đủ kinh nghiệm sao?”
“Không đủ sao?” Vợ đã cưới, con đã sinh, lúc trước có biết bao nhiêu thủ đoạn tiếp cận cô, nhiêu đó còn không đủ sao?
Thiệu Thanh Viễn ngẫm lại, đương nhiên không đủ, hắn chỉ có một người phụ nữ là Vân Đông, lấy đâu ra kinh nghiệm, không thể đổ oan cho hắn.
Nhưng mà chút kinh nghiệm đó cũng có thể đủ dùng rồi. Hắn vén chăn lên, đắp chăn cho hai người, tiến đến bên tai cô thấp giọng nói: “Ta cảm thấy mình còn thiếu kinh nghiệm, không bằng bây giờ chúng ta luyện tập nhiều hơn một chút?”
Cố Vân Đông nghiến răng: “Chàng còn luyện kinh nghiệm gì nữa? Mau đi xuống, con trai sẽ bị chàng đánh thức mất.”
“Nó ngủ rất say, nhẹ chút sẽ không đánh thức nó.”
Thiệu Thanh Viễn nói xong liền hôn cô, tay cũng bắt đầu không thành thật.
Nhưng mà ngay lúc này cửa phòng lại bị gõ vang ‘cốc cốc cốc’.
Thiệu Thanh Viễn: “……” Chuyện quái gì thế??
Cố Vân Đông buồn cười xốc chăn lên, Thiệu Thanh Viễn xanh mặt, nặng nề thở ra một hơi, quay đầu nhìn về phía cửa phòng: “Chuyện gì?”
“Chủ nhân.” Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Thiệu Văn: “Đã xảy ra chuyện rồi.”
Thiệu Thanh Viễn khẽ nhíu mày, liếc mắt nhìn Cố Vân Đông, ngay sau đó xoay người đứng lên.
Hắn đi thay quần áo, bước nhanh ra mở cửa phòng.
Cố Vân Đông cũng thay quần áo và cột tóc lại.
Thiệu Thanh Viễn rất nhanh đã trở lại, thấp giọng nói với cô: “Bên phòng giam xảy ra chuyện, sau khi Lý Phúc Lộc bị nhốt vào phòng giam, cũng bởi vì sợ hãi nên cơ thể cảm thấy không khỏe. Hôm nay hắn lại sốt cao, cho nên cai ngục tìm đến huyện nha, là Tuyền Thủy qua xem bệnh cho hắn, sau khi xem bệnh mới phát hiện hắn chỉ bị phong hàn thì kê thuốc cho hắn. Ai ngờ buổi tối sau khi hắn uống thuốc xong, chẳng những bị nôn mửa, miệng còn sùi bọt mép, sắc mặt trắng bệch, cảm thấy người bất ổn. Bây giờ ta phải đến xem thử.”
Lý Phúc Lộc chính là Lý phụ, tuy hắn bị bị nhốt vào nhà lao, nhưng tội không đáng chết, nhiều lắm cũng chỉ là nhốt mấy tháng, đánh vài gậy lại phạt chút bạc là được.
Ai ngờ hắn tự dọa chính mình, lại còn dọa tới bị bệnh.
Loại tình huống này cũng bình thường, hoàn cảnh nhà giam không tốt, rất nhiều người bị nhốt trong đó đều khó tránh khỏi sẽ sinh bệnh. Nói chung, nếu bị đau bệnh nhẹ, trong tay có bạc cũng có thể nhờ cai ngục mời một đại phu giỏi kê cho đơn thuốc, không bạc trong tay thì nhờ người trong nhà nghĩ cách, còn nếu là người đơn độc, nha môn cũng không thể mặc kệ người chết, trong nhà lao cũng có thầy thuốc.
Nhưng mà y thuật bình thường, có thể trị thì trị, trị không được thì cũng do mạng ngươi không tốt. Người ngồi tù tử vong, thời buổi này cũng có không ít.
Nhưng Lý Phúc Lộc không giống với những phạm nhân khác, hắn ngồi tù bởi vì có liên quan đến huyện lệnh phu nhân. Cai ngục sợ hắn chết, đến lúc đó người ngoài sẽ nói huyện lệnh đại nhân lấy công báo thù riêng, như vậy thanh danh sẽ bị ảnh hưởng. Cai ngục cẩn thận đến huyện nha bẩm báo trước.
Kết quả Thiệu Thanh Viễn không ở đây, nên Trịnh Tuyền Thủy đi đến đó.
Lúc này ngoài cửa ngoại trừ Thiệu Văn ra, còn có Trịnh Tuyền Thủy nhíu mày.
Thiệu Thanh Viễn mặc quần áo vào, nói với Cố Vân Đông: “Nàng nghỉ ngơi trước đi, ta đi xem thử. Yên tâm, hắn bị bệnh là vấn đề của hắn, ta sẽ không để nước bẩn này hắt lên người chúng ta.”
Cố Vân Đông gật đầu: “Chàng cẩn thận một chút.”
Thiệu Thanh Viễn cầm túi châm cứu của mình buộc vào thắt lưng, bước nhanh ra cửa phòng.
Bên ngoài sắc trời đã tối đen một mảnh, Thiệu Thanh Viễn vừa đi vừa hỏi Trịnh Tuyền Thủy về tình hình.
Trên mặt hắn có chút lo âu: “Sư phụ, có phải con xem sai bệnh rồi không? Lý Phúc Lộc có thể sẽ chết hay không? Con……”
“Bình tĩnh một chút.” Thiệu Thanh Viễn vỗ lưng hắn một cái: “Ngươi nói cho ta nghe xem ngươi kê đơn thuốc gì.”
Trịnh Tuyền Thủy khẽ nuốt nước bọt, đôi mắt hơi đỏ lên, nói ra phương thuốc mình đã kê.
Thiệu Thanh Viễn nhíu mày: “Phương thuốc cũng không có vấn đề, cho dù thuốc này trị không hết bệnh, cũng không đến mức sẽ lấy đi mạng người. Chắc hẳn là vấn đề khác, ngươi không cần tự dọa mình.”
Trịnh Tuyền Thủy ngẫm lại cũng đúng, phương thuốc hắn kê có tính ôn, bất kể xét về phương diện nào, cũng sẽ không dẫn tới tình trạng miệng người sùi bọt mép mới đúng.
Có Thiệu Thanh Viễn ở đây, lại nghe hắn nói như vậy, những thấp thỏm lo âu trong lòng Trịnh Tuyền Thủy cuối cùng cũng bình tĩnh lại, đầu óc cũng rõ ràng hơn nhiều, chậm rãi nói lại mạch tượng của Lý Phúc Lộc sau khi mình bắt mạch.
Mấy người Thiệu Thanh Viễn rất nhanh đã đến cửa nhà lao, cai ngục vội vàng tiến lên: “Đại nhân.”
“Vất vả rồi.” Cai ngục hẳn đã trở về, bị lính canh ngục đang làm nhiệm vụ gọi tới.
Mọi người nói xong, một đường đi về phía phòng giam.
Lý Phúc Lộc đã bị đưa tới trong phòng giam đơn sạch sẽ, lúc này nằm ở trên giường, không còn nôn, nhưng cơ thể lại liên tục run rẩy.