Chương 1500: Lời khai của Lý Phúc Lộc
Thiệu Thanh Viễn vội tiến lên vài bước: “Sao nàng còn chưa ngủ?”
“Thiếp không ngủ được.” Cố Vân Đông đứng dậy: “Lý Phúc Lộc thế nào rồi?”
Thiệu Thanh Viễn ngồi xuống mép giường: “Hắn vốn đã uống một loại thuốc, nếu uống thuốc kia nhiều sẽ khiến cảm xúc người ta trở nên nóng nảy, dễ cáu kỉnh và mất kiểm soát. Ngày thường cũng không cảm thấy có chỗ nào không thích hợp, người khác nhìn vào cũng cho rằng tâm tình hắn không tốt mà thôi. Ban ngày hắn phát sốt, Tuyền Thủy bắt mạch cho hắn, sốt cao ngược sẽ áp chế triệu chứng do thuốc kia mang đến. Cho nên cũng xem không ra, chỉ cho rằng hắn phát sốt nên mới trở nên nóng nảy. Cho đến khi hắn kê đơn thuốc hạ sốt, bên trong đơn thuốc có một dược liệu, vừa vặn khắc với thuốc trong cơ thể hắn ta. Hắn ta vừa uống, ngược lại kích hoạt dược tính như ta nhìn thấy.”
Cũng may dược tính tương khắc của hai vị thuốc đều còn rất nhẹ, cho nên người không có gì trở ngại, chỉ là triệu chứng nhìn dọa người mà thôi.
Cố Vân Đông nhíu mày: “Nóng nảy dễ cáu kỉnh??”
“Đúng vậy.” Thiệu Thanh Viễn đi rửa mặt, thu dọn rồi trở lại: “Cho nên hắn bắt A Việt uy hiếp nàng, có thể không đơn giản chỉ là hắn không bình tĩnh, không cam lòng, đoán chừng, có thể cũng bị người ta sai khiến.”
Nếu không, dù là một người có đầu óc không tỉnh táo đến đâu, cũng không thể làm trò trước mặt nhiều người như vậy, biết rõ Cố Vân Đông là huyện lệnh phu nhân còn làm ra loại chuyện nguy hại cho cả nhà.
Hiện giờ biết chẳng những tinh thần hắn đã chịu kích thích, thân thể cũng có vấn đề, cũng có thể giải thích rõ ràng.
“Xem ra phải thẩm vấn hắn thật kỹ.”
Thiệu Thanh Viễn gật đầu, việc này chắc ngày mai sẽ có kết quả.
Sáng hôm sau, người đến đại lao thẩm vấn biến thành Thiệu Song.
Thiệu Văn và Thiệu Võ trước khi đi ngủ đột nhiên bị một tiếng sấm lớn như vậy đánh xuống, đầu óc có chút hỗn loạn, tạm thời ở trong nhà cân nhắc làm sao mới xem như biểu hiện ra dáng vẻ thâm tình với một nữ nhân, rất là bi thương.
Cho nên người thẩm vấn trở thành Thiệu Song tạm thời tránh được một kiếp.
Qua một canh giờ, Thiệu Song mang khẩu cung của Lý Phúc Lộc đặt trước mặt Thiệu Thanh Viễn.
“Theo như lời Lý Phúc Lộc, ngày thường hắn và người nhà đều ăn giống nhau, trong nhà không có tiền, hắn cũng không có bản lĩnh cho mình thêm bữa cơm. Ta bảo Tuyền Thủy và Cao Tử đến Lý gia, bắt mạch cho những người khác của Lý gia, sau đó chờ bọn họ trở về thì sẽ biết được thuốc kia có hạ trong thức ăn của người Lý gia hay không.”
Thiệu Thanh Viễn vừa nhìn khẩu cung hắn đưa, vừa gật đầu: “Lý Phúc Lộc cũng không gặp người lạ nào khác sao?”
“Không có.”
Lời khai ngược lại rất tỉ mỉ, hai ngày nay Lý Phúc Lộc không uống thuốc kia nữa, cho nên đầu óc cũng thanh tỉnh hơn rất nhiều. Chính mình ngồi xổm trong đại lao, trong lòng vừa sợ vừa hối hận, gần như Thiệu Song hỏi cái gì, hắn đều trả lời cái đó.
Ngày đó hắn quả thật bị Chu phu tử nhục nhã một trận, nhưng hắn muốn trả thù Chu phu tử lại là quyết định tạm thời.
Mà Cố Vân Đông mang thư sinh ra ngoài vẽ vật thực, cũng buổi chiều hôm trước mới ra thông báo.
Lý Phúc Lộc kia hoàn toàn là vận khí tốt, ở cửa trường học nghe được hai thư sinh hưng phấn nói chuyện, mới biết được một chuyện như vậy.
Thiệu Song lại đi tra hai thư sinh kia, cũng cũng không có vấn đề gì.
Hai người Trịnh Tuyền Thủy rất nhanh đã trở về, kết quả Thiệu Thanh Viễn ít nhiều cũng đoán được, cả nhà Lý gia đều bị hạ thuốc. Theo lời người trong thôn nói, mấy ngày nay người Lý gia tính tình rất nóng nảy, thường xuyên xảy ra mâu thuẫn với người khác.
Mọi người đều cho rằng bị chuyện của Lý Năng kích thích, cho nên cố gắng ít lui tới với bọn họ. Nhưng cho dù như vậy, người Lý gia vẫn sẽ không giải thích được mà tìm người gây phiền toái.
Theo điểm này, Lý gia đã sớm bị người ta nhắm vào, dùng để gây phiền toái cho bọn họ.
Phải, chỉ là phiền toái mà thôi. Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông đều không cho rằng đối phương muốn đối phó bọn họ sẽ dùng tới người Lý gia.
Cho nên sau khi Lý Phúc Lộc bị bắt, thì không có gì xảy ra tiếp theo. Người sau lưng hạ dược cũng lo sợ nếu làm quá nhiều lộ ra chân tướng, sẽ bị bọn họ phát hiện.
Tuy chuyện này chỉ có thể tạm thời tra ra, nhưng bên phía Vương Thải phải đưa vào chương trình nghị sự.
Vì để tạo cơ hội cho nhau, qua mấy ngày Thiệu Thanh Viễn lại tìm cớ để Thiệu Văn đưa đồ đến xưởng Cố gia.
Cố Vân Đông nhất thời cảm thấy rất thú vị, đợi đến khi Thiệu Văn trở về, cô lập tức đi hỏi tình hình. MAyy dich
Thiệu Văn thở dài: “Bùi quản sự vừa vặn không có ở đó, nên ta đến giao đồ cho Vương Thải, lén lút nói với nàng vài câu, cũng thương lượng sau này sẽ làm gì.”
Chỉ là khi nghĩ đến việc bày tỏ tình cảm với một nữ tử, hắn cảm thấy không được tự nhiên.
Dừng một chút, hắn đột nhiên nói: “Đúng rồi, hôm nay phát sinh một chút chuyện, có thể khiến người ta nhìn ra thái độ của hai chúng ta.”
“Chuyện gì?”
“Lúc ta và Vương Thải nói chuyện xong, vừa lúc nghe được mấy công nhân trong xưởng đang nói xấu Vương Thải. Nói nàng tuổi không lớn cũng có bản lĩnh không nhỏ, trong thời gian ngắn như vậy đã làm một quản sự nhỏ, những trưởng bối như bọn họ còn phải bị nàng quản lý, bị nàng răn dạy, trong lòng không phục lắm. Lúc ấy ta cố ý tiến lên lớn tiếng quát bọn họ vài câu, cái này…… Xem như anh hùng cứu mỹ nhân nhỉ. Ta cảm thấy chuyện này là sự khởi đầu của hai chúng ta, ngược lại rất thích hợp.”
Trong tiểu thuyết, tình tiết anh hùng cứu mỹ nhân sau đó cuối cùng sẽ thành thân quả thực rất quá nhiều, Thiệu Văn rất vừa lòng hành động hôm nay.
Cố Vân Đông bật cười: “Tính, tính, tính, hiện tại hai người làm tốt lắm rồi. Xem ra qua thời gian nữa, ta phải điều người đến huyện thành bên này, cũng để nàng ấy và Thiệu Võ tiếp xúc nhiều hơn.”
Những tiểu công nhân trong xưởng, trước kia ngược lại đều rất đồng cảm với chuyện Vương Thải gặp phải, dù sao Vương Thải quả thật quá thảm, trong lòng mọi người đều đồng tình với kẻ yếu.
Nhưng mà, khi có một ngày người trong mắt bọn họ cần được thương hại và an ủi, đột nhiên sống tốt hơn bọn họ, tiền công nhiều hơn bọn họ, trong lòng tự nhiên sẽ bắt đầu mất cân bằng.
Loại chuyện nói xấu sau lưng này, ở nơi nào đều không tránh khỏi.
Chỉ cần bọn họ không dùng âm mưu quỷ kế hãm hại người khác, làm việc thật tốt, Cố Vân Đông cũng sẽ không quản, con người không thể thập toàn thập mỹ.
Nhưng mà cũng vừa lúc, Vương Thải bị người ‘xa lánh’ như vậy, để nàng rời xưởng Cố gia tới huyện thành, cũng sẽ không có vẻ đột ngột.
Cố Vân Đông nhìn Thiệu Văn: “Làm không tồi, về sau đến xưởng nhiều một chút.”
“Vậy lần sau ta dùng cớ gì để tới?”
“Tự mình nghĩ đi.”
Thiệu Văn cảm thấy trở về cần phải lật cuốn tiểu thuyết do Cố tiểu thúc gửi tới, gia tăng một chút kinh nghiệm.
Cố Vân Đông ‘chậc’ một tiếng, âm thầm lắc đầu, xoay người rời đi.
Ai ngờ cô vừa trở về hậu viện, Đồng Thủy Đào đã từ bên ngoài trở về, trong tay còn cầm một tấm thiệp mời.
“Tiểu thư, Lâu gia mời ngài tới phủ tham gia yến hội.”
Cố Vân Đông: “Lâu gia??”
Cô cầm tấm thiệp mời, việc làm ăn của Lâu gia bị Mao Dũng đoạt đi không ít, xem ra thật sự sốt ruột, nên mới gửi thiệp cho cô.
Nhưng mà rõ ràng không thể dựa vào cô được, sao còn chưa hết hy vọng vậy?
Cố Vân Đông ném thiệp trở về: “Ngươi đi nói với người đưa thiệp tới, nói rằng ta không đi.”
Đồng Thủy Đào lập tức gật đầu, quay đầu rời đi.