Chương 1501: Trước tiên đừng từ chối
Nhưng mà, Đồng Thủy Đào vừa đi ra ngoài không bao lâu thì đụng phải Đoàn Khiêm vào cửa.
Nhìn thấy thiệp mời trong tay Đồng Thủy Đào, Đoàn Khiêm đoán được ý tứ của nàng, vội vẫy tay gọi người lại: “Ngươi đừng vội từ chối, nói với tiểu thư nhà ngươi một tiếng, ta ở tiền viện chờ nàng, có chút việc muốn nhờ nàng giúp.”
Đồng Thủy Đào nhìn thiệp mời trong tay có hơi do dự, vẫn gật đầu đi tìm Cố Vân Đông.
Đoàn Khiêm ngồi ngoài sảnh uống trà, không đợi bao lâu, Cố Vân Đông đã nắm tay Trì Trì vào cửa.
Vừa nhìn thấy Trì Trì, Đoàn Khiêm đã không nhịn được hai mắt sáng lên, một tay ôm cậu nhóc lên, lắc lư: “Yo, sao nhìn giống như nhẹ hơn lần trước một chút nhỉ? Bà chủ Cố, ngươi vậy là không đúng rồi, đứa trẻ còn nhỏ, mũm mĩm mới đáng yêu.”
Cố Vân Đông còn chưa trả lời, Trì Trì đã hoảng sợ hỏi: “Nhẹ rồi sao?”
Vậy không phải hắn sẽ không được may mắn nữa sao?
Thằng nhóc nhíu chặt mày, phát sầu, quá buồn rầu. Sầu đến quên mất Đoàn Khiêm là một người lạ, ở trong lòng hắn quên xuống đất.
Gần đây cậu nhóc cũng ăn không ít, mỗi ngày đều ngoan ngoãn uống một ly sữa bò thật lớn, lại không kén ăn, cho cái gì ăn cái đó, sao ăn đến cả may mắn cũng không còn rồi?
Nhưng Đoàn Khiêm ôm lại cảm thấy không quá thích hợp, vừa cúi đầu, đã nhìn thấy trên y phục mình bị bẩn một mảnh, từng dấu chân nhỏ chói lọi. Lại nhìn giày của Trì Trì, đế giày đều là bùn và nước, quả thực không để ý.
Hắn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Cố Vân Đông, cô nhún vai: “Không thể trách ta, ta chưa kịp lên tiếng, huynh đã bế nó lên rồi. Không phải huynh tò mò nó nhẹ hơn nhiều sao? Đây là nguyên nhân, tuy thằng bé ăn nhiều nhưng dư thừa quá nhiều năng lượng, cả ngày đều chạy nhảy không ngừng, tự nhiên sẽ giảm cân. Trước khi dẫn nó đến gặp huynh, thằng bé đang ở bên trường luyện võ dẫm lên vũng nước nhỏ chơi đùa, ta nói dẫn nó tới gặp thúc thúc, còn không tình nguyện đi theo ta tới đây, bằng không nước trong vũng nước kia đã bị nó giẫm đến cạn. ”
Buổi sáng vừa mới mưa một trận, nhưng huyện nha mới tu sửa xong không lâu, chỗ có thể đọng nước rất ít, vũng nước nhỏ kia, Trì Trì vất vả lắm mới tìm được.
Đoàn Khiêm thấy y phục đã dơ thành như vậy, đơn giản chỉ bất chấp tất cả, ôm đứa nhỏ trong lòng không buông.
“Vậy tốt xấu gì muội cũng phải dẫn nó đi thay đôi giày, đây là sự tôn trọng đối với khách là ta.”
Cố Vân Đông đánh giá hắn trên dưới xuống dưới: “Ta tưởng huynh vội vàng tìm ta có việc, không phải chưa kịp đổi hay sao?” Hơn nữa, cô thật vất vả mới dỗ được tiểu tử kia buông tha vũng nước nhỏ.
Đoàn Khiêm tin cô mới có quỷ đấy, khẳng định là cố ý.
Cố Vân Đông uống một ngụm trà, hỏi hắn: “Vì sao huynh không cho ta từ chối thiệp mời của Lâu gia?”
“Bởi vì Lâu gia cũng phát thiệp mời cho chúng ta, ta muốn để A Thu đi một chuyến.” Đoàn Khiêm nói: “Sau này A Thu phải tiếp nhận xưởng dệt nhuộm, dù sao cũng phải tiếp xúc với người khác. Nhưng muội cũng biết, nàng mới từ trong núi ra, tuy rằng mấy ngày nay ta mang theo nàng đi khắp nơi, nhưng đây là lần đầu tiên tiếp xúc với những phu nhân nhà khác. Hơn nữa muội cũng biết thân phận của A Thu ……”
Mục A Thu là thiếp thị, Lâu gia đưa thiệp đều là mời đương gia chủ mẫu, trừ phi có chủ mẫu mang theo thiếp thị ra ngoài, nếu không Mục A Thu đi qua cũng bị người khác chê cười.
Vấn đề là, rõ ràng chủ mẫu của Đoàn gia không ở huyện Tĩnh Bình, Lâu gia lại còn đưa thiệp mời cho bọn hắn, cái này có chút ý tứ.
Đoàn Khiêm kỳ thật cũng nghĩ tới vấn đề này: “Mấy ngày nay ta dẫn A Thu ra ngoài đi dạo, mọi người đều nhìn thấy. Cho nên Lâu gia cũng có thể đoán được ta bồi dưỡng A Thu lên làm nữ quản sự, nếu có một cơ hội giao tiếp xã giao như vậy, cũng biết chúng ta không muốn từ bỏ. Đưa thiệp cho chúng ta, chắc chắn chúng ta sẽ tham dự.”
Mà một khi Mục A Thu tham dự, vậy nàng sẽ rất lúng túng ở hiện trường. Những phu nhân đó có thể sẽ không qua lại cùng nàng, thậm chí còn sẽ giễu cợt và làm nhục nàng.
Nhưng Lâu gia này không quan tâm, nhà bọn họ chỉ xuất phát từ mặt mũi để đưa thiệp mời cho mấy người có uy tín và danh dự ở huyện Tĩnh Bình, nhà người khác không có người thích hợp để tham dự, cùng lắm thì không tới, Mục A Thu này tự muốn tới, vậy cũng chỉ có thể trách Đoàn gia không hiểu quy củ.
Nhưng mà mặc dù vậy, Đoàn Khiêm cũng không muốn bỏ qua cơ hội này. MAyy dich
Mục A Thu sớm muộn gì cũng phải một mình đối mặt với loại xã giao như vậy, tương lai nàng phải hỗ trợ kinh doanh dệt nhuộm của Đoàn gia ở huyện Tĩnh Bình, thậm chí khắp triều Đại Tấn, thiệp mời nhỏ ở huyện Tĩnh Bình cũng không đối mặt được, tương lai làm sao bây giờ?
Lúc trước các phu nhân nhà khác cũng có tổ chức yến tiệc, nhưng không ai mời Đoàn gia, bởi vì chủ mẫu Đoàn gia không có ở đây, thiếp mời của các nàng cũng sẽ không đưa đến trong tay thiếp thị.
Lâu gia đưa thiệp mời quả thật có dã tâm, lúc trước Đoàn gia xây xưởng, Lâu gia đã tìm đến Đoàn Khiêm vài lần, muốn hắn giao việc xây dựng này cho nhà bọn hắn, kết quả Đoàn Khiêm không để ý tới, vẫn đi tìm Mao Dũng.
Mao Dũng liên tục xây nhà cho huyện nha, xưởng Cố gia, xưởng Đoàn gia, ba đơn lớn như vậy, chẳng những hoàn toàn mở rộng con đường làm ăn ở huyện Tĩnh Bình, ngay cả những huyện thành khác cũng nghe tin mà tìm đến, ngăn cả không ít đường tài lộc của Lâu gia.
Bởi vậy Lâu gia đối với Cố Vân Đông và Đoàn Khiêm đều thầm hận trong lòng, nhưng mà phía sau Cố Vân Đông còn có Thiệu Thanh Viễn, hắn không dám động đến. Hiện giờ đưa thiệp mời đến Đoàn gia, rõ ràng là muốn trả thù.
Trong lòng Đoàn Khiêm đều hiểu rõ, cho nên hắn mới tìm tới Cố Vân Đông: “Tuy rằng ta tính rèn luyện A Thu, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên nàng ấy tham gia yến tiệc, ta cũng sợ quá đột ngột sẽ dọa nàng ấy sợ, sau này lại mất nhiều hơn được, đả kích lòng tự tin của nàng ấy. Ta nghĩ, nếu muội ở đó, cũng có thể giúp ta chăm sóc cho nàng. Để nàng đi theo cạnh muội học tập, làm thế nào để đối phó với những người này.”
Cố Vân Đông liếc xéo hắn một cái, cái gì mà chăm sóc? Còn không phải để cho cô chống lưng sao?
Cô vốn không định đi, một Lâu gia còn chưa có mặt mũi lớn đến mức đưa một tấm thiệp mời là có thể mời được cô.
Đáng tiếc, đối với Đoàn Khiêm và Mục A Thu lại có mặt mũi lớn như vậy.
Coi như giúp bằng hữu một việc đi, cô cũng có thể dẫn Mục A Thu đi làm quen với mấy phu nhân khác ở huyện Tĩnh Bình này.
“Được rồi, ta đi.”
Đoàn Khiêm vui mừng, ôm lấy Trì Trì ném lên cao.
Thằng nhóc khẽ sửng sốt, ngay sau đó lập tức cười ha ha: “Lại đến, lại đến.”
Cậu nhóc rất thích chơi trò này, đáng tiếc ma ma không có sức lực, cũng chỉ có Đào Tử thường xuyên ôm hắn chơi như vậy. Hiếm có một Đoàn Khiêm ôm hắn chơi như thế, toàn bộ cơ thể của thằng bé đều hưng phấn vặn vẹo.
Đoàn Khiêm cười ha ha, ôm cậu nhóc lại làm thêm hai lần nữa, quay đầu nói với Cố Vân Đông: “Tiểu tử này lá gan lớn thật, cứ coi nó như con trai của ta đi."
Cố Vân Đông nhấp một ngụm trà: “Huynh có thê có thiếp, tự mình sinh đi.”
“Tạm thời còn chưa phải lúc.” Đoàn Khiêm thở dài một hơi, thê tử còn ở phủ Vạn Khánh, tuy thiếp thị ở bên người, nhưng lúc này đúng vào thời điểm nàng học làm quản sự, một khi mang thai sinh con, ít nhất cũng phải trì hoãn một hai năm.