Chương 1506: Quận chúa bớt giận
Đồng Thủy Đào mắng một trận bùng nổ, mắng mà khiến cho mọi người ở đây khiếp sợ đến hô hấp cũng như phải dừng lại.
Họ vừa nghe thấy gì?
Quận, quận chúa? Tam phẩm sai mệnh phu nhân??
Sao lại có thể như thế được? Nàng ta không phải, không phải chỉ là một thất phẩm huyện lệnh phu nhân nho nhỏ hay sao?
La Hàm đột nhiên hoàn hồn, chỉ vào Cố Vân Đông thét chói tai: "Các ngươi có biết mình đang nói cái gì không? Nàng ta là quận chúa, không có khả năng... A..."
Đồng Thủy Đào tiến lên một bước, đè đầu ngón tay nàng ta đang duỗi ra sau, đau đến mức khiến La Hàm lảo đảo một bước, trực tiếp bị Đồng Thủy Đào đá trúng đầu gối khiến nàng ta khuỵu xuống, nặng nề quỳ trên mặt đất.
Nhưng mà giờ phút này, không ai dám nói gì.
Các nàng đều bị ý tứ trong lời nói vừa rồi của Đồng Thủy Đào trấn áp.
Cố Vân Đông rũ mắt nhìn nàng ta: "Vậy là quỳ xuống rồi? Ngươi muốn thỉnh tội vì sự thô lỗ vừa rồi sao?”
"Ta không, ta không có..." La Hàm lắc đầu, rồi đứng dậy, lại bị Đồng Thủy Đào đè lại quỳ xuống.
Đầu gối La Hàm truyền đến từng đợt đau đớn bén nhọn, nước mắt cũng muốn chảy ra. Nhưng nàng ta giãy dụa không được, những người khác thì động cũng không dám động. Nàng ta vội vàng nhìn về phía La Tương bên cạnh: "Đại tỷ, cứu ta.”
Ngón tay La Tương khẽ run rẩy, nàng ta nắm chặt lấy lòng bàn tay, mở to hai mắt cũng không dám tin chuyện vừa rồi nghe được.
Cho đến khi nghe được tiếng hô nhẹ của muội muội, nàng ta mới không thể không mở miệng, giọng lại áp đến cực thấp: "Thiệu phu nhân, ngươi, ngươi cũng biết, giả mạo mệnh phụ quan quyến, đó cũng là tội lớn phải chém đầu. Nếu ngươi thật sự là quận, quận chúa, lần trước đến La phủ, làm sao lại một người hầu hạ cũng không có..."
Cố Vân Đông buồn cười, Đồng Thủy Đào ở một bên lại khẽ cười một tiếng: "Quận chúa nhà ta chỉ là thích thanh tĩnh, không thích dẫn theo người hầu bên người mà thôi. Ngươi cho rằng ở đây càng mang theo nhiều người, phô trương càng lớn thì thân phận lại càng cao quý hay sao? Chỉ là phô trương thanh thế mà thôi.”
Nói xong, nàng ngước mắt nhìn thoáng qua những hạ nhân đứng cách đó không xa, những nha hoàn bà tử này có hơn mười người, toàn bộ đều là tỷ muội La gia mang tới.
Đây chỉ là hạ nhân mà họ mang vào Lâu gia, chờ sai phái bên ngoài còn không biết có bao nhiêu, cái này nếu không biết thì còn tưởng rằng là công chúa đi tuần.
La Tương bị chặn họng, trong nháy mắt nói không nên lời, nàng ta biết, Cố Vân Đông khẳng định sẽ không nói dối. Trượng phu nàng là quan thất phẩm, nàng có vô tri cũng sẽ không mạo danh quận chúa nương nương, hay là ở trước mặt lục phẩm thông phán phu nhân như nàng để giả mạo.
Nghĩ đến sự vô lễ vừa rồi của mình, cùng với những lời nói lần trước ở La phủ , sắc mặt nàng ta trở nên cực kỳ khó coi.
Trong đầu xoay chuyển hai vòng, nàng ta rốt cuộc là thứ nữ La gia, quanh năm sống dưới mí mắt La phu nhân, rất biết thức thời, cũng chính là sau khi lập gia đình mới khoa trương hơn một chút. Nhưng so với La Hàm không có não kia thì vẫn khôn khéo hơn rất nhiều, lúc này không nói hai lời liền quỳ xuống với Cố Vân Đông.
"Mới vừa rồi là thiếp thân thất lễ, mạo phạm quận chúa, mong quận chúa nể tình thiếp thân không biết, tha thứ cho thiếp thân và muội muội."
Cố Vân Đông đánh giá La Tương vài lần: "Không biết? Cho nên nếu ta không phải quận chúa, thân phận so ra kém hơn ngươi, ngươi có thể tùy ý nhục nhã, bắt ta quỳ xuống dập đầu, có phải hay không?! "
Cô nói, rồi vỗ một cái trên mặt bàn bên cạnh.
Thân thể La Tương run lên, nàng ta theo bản năng cúi người dập đầu. Lâu phu nhân bên cạnh nàng ta vốn sợ tới mức tim run rẩy, bị tiếng vỗ bàn kia làm sợ tới mức chân mềm nhũn cũng lập tức quỳ xuống.
Những người khác thấy thế, nhao nhao quỳ xuống: "Quận chúa bớt giận ah."
Cố Vân Đông: "..."
"Mới chỉ là lục phẩm thông phán phu nhân mà đã ở đây làm bộ làm tịch, kênh kiệu. Phu quân ta hiện giờ cũng được coi là quan phụ mẫu của huyện Tĩnh Bình này, ngươi và muội muội ngươi đối đãi với ta còn như thế, vậy ngày thường nếu dân chúng bình thường đối với ngươi không cung kính, ngươi chẳng phải là sẽ hô đánh kêu giết hay sao? Ngươi thật đúng là rất có uy phong nha.”
La Tương vội vàng lắc đầu: "Không có, không có, quận chúa ngài cũng biết, ta tuy rằng là lục phẩm thông phán phu nhân, nhưng ta ra ngoài luôn luôn cẩn thận lời nói và hành động của mình, không dám nói với người khác một câu nặng lời, mọi việc đều nghe lời cha mẹ và muội muội, quận chúa, lúc trước ngài cũng đã thấy qua. Mới vừa rồi chỉ là lần thứ hai nhìn thấy quận chúa, nhất thời vẫn chưa lấy lại tinh thần, ta chưa bao giờ có ý muốn quận chúa dập đầu nhận sai với ta.”
Lời này nói ra cũng thật thú vị, đây chính là đổ tất cả lỗi lầm lên người La Hàm? Nói người mạo phạm cô là La Hàm?
Cố Vân Đông không khỏi nhìn về phía La Hàm, người này quả thật có chút mê trai, nhưng cũng không tính là ngu xuẩn, nghe ra hàm ý trong lời nói của La Tương.
Nàng ta lúc này quay đầu, hung ác trừng mắt nhìn tỷ tỷ mình: "Ngươi có ý gì? Ý ngươi là ngươi làm ra những điều này đều là do ta xui giục sao? Ngươi là thứ không biết xấu hổ, ở nhà đối với ta thì trăm kiểu khen ngợi, xảy ra chuyện lại đẩy ta ra làm quỷ chết thay, ta đánh chết ngươi.”
La Hàm nói xong lập tức nhào tới trên người La Tương.
Người kia vội vàng nghiêng người trốn, sau một khắc đụng phải Lâu phu nhân bên cạnh nàng ta. Lúc này tất cả mọi người đang quỳ trên mặt đất, trong nháy mắt giống như cờ domino, một người ngã một cái thì hết thảy đều bị đè ngã trên mặt đất.
Khóe miệng Cố Vân Đông co giật một chút, quay đầu nhìn về phía Đồng Thủy Đào.
Nàng ấy và Hồng Diệp vội vàng tiến lên, đỡ Phạm phu nhân, Vinh phu nhân dậy: "Phu nhân, các ngài không thất lễ với quận chúa nhà ta, đừng quỳ, đứng lên xem kịch uống trà nào.”
Phạm phu nhân vừa rồi cũng theo bản năng mà hành động giống mọi người, lúc này ngược lại có chút ngượng ngùng.
Hiện tại thuận thế đi theo Đồng Thủy Đào đứng dậy, những người khác vốn cách tỷ muội La gia tương đối xa nhưng khi thấy thế cũng nhao nhao đứng lên.
Cũng may các nàng đã dự kiến trước, lúc này người bị hai tỷ muội kia liên lụy đều là những người lúc trước đi theo Lâu phu nhân cùng ra cửa đón người.
Hiện trường hỗn loạn, Cố Vân Đông lại xem rất say sưa.
Đáng tiếc là nha hoàn bà tử bên kia lại vội vàng chạy tới, cố gắng người kéo người, người kéo chân, cuối cùng cũng tách được hai người ra.
La Hàm vẫn tức giận như trước, La Tương rưng rưng khóc, cả người chật vật, quần áo đều bị xé rách, nhìn ngược lại rất thê thảm.
Nhưng muốn nói tổn thất lớn hơn lại thuộc về La Hàm, trên mặt La nhị tiểu thư này bị móng tay bén nhọn cào ra mấy dấu vết, còn có mái tóc kia, cũng bị kéo xuống vài sợi.
Lần trước khi Thiệu Thanh Viễn chữa thương cho La Hàm, Cố Vân Đông đã phát hiện tóc nàng ta rất thưa thớt, lúc này... Nếu như tiếp tục bị hao tổn thì sợ là sẽ thành hói.
Hạ nhân La gia nhìn bộ dạng hai cô nương nhà mình như vậy, trong lòng cũng buồn muốn chết. Nhưng chuyện đã đến nước này, hiện trường có Cố Vân Đông ở đây, các nàng cũng không dám tự tiện dẫn người đi xuống.
Vị bà tử được La phu nhân giao phó đi theo La Hàm đi ra, quỳ gối trước mặt Cố Vân Đông cầu tình: "Quận chúa, hai vị cô nương nhà ta tuổi còn trẻ nên không hiểu quy củ, chỉ là bộ dạng như bây giờ không tốt, có thể cho phép lão nô dẫn hai vị cô nương đi xuống sửa soạn một chút, quay đầu lại xin nhận tội với quận chúa, được không?”
Cố Vân Đông đánh giá tỷ muội La gia một cái, có chút đồng tình lắc đầu: "Đi đi.”
Bà tử kia thở phào nhẹ nhõm, Lâu phu nhân cũng thở phào nhẹ nhõm.