Chương 1513: Cố Tiểu Khê rời đi
Chuyện Cố Đại Giang gặp phải, có một bộ phận lớn người rất đồng tình với ông ấy, hơn nữa đứng về phía ông ấy, ông ấy cũng có lý do chính đáng có để không phụng dưỡng hai lão nhân.
Nhưng còn Cố Tiểu Khê thì sao?
Cố Tiểu Khê là con ruột của Triệu thị, nghe nói hắn chỉ ở nhà làm thêm chút công việc mà thôi, sao cũng có thể bỏ lại cha mẹ ruột cùng huynh trưởng không quan tâm, đi theo Cố Đại Giang tới đây sống tốt, ăn ngon uống say? Vậy là vô lương tâm.
Những người này còn không biết Cố Tiểu Khê chính là cư sĩ Vĩnh Phúc, viết bản thoại nổi tiếng ở kinh thành, kiếm được đầy bồn đầy bát, nếu không sợ là sẽ công kích lợi hại hơn.
Cố Tiểu Khê tức giận khó chịu, hận không thể viết một vạn chữ mắng lại bọn hắn.
Nhưng bây giờ hắn không chỉ có một mình, hắn còn có vợ con.
Bởi vì việc này, thê tử hắn đã mấy ngày không ra ngoài, vừa ra khỏi cửa đã bị phụ nhân nhiều chuyện kia hỏi nàng khi nào thì đưa cha mẹ chồng đến kinh thành.
Bản thân Cố Tiểu Khê có thể không thèm để ý, nhưng không thể để vợ con ở lại trong hoàn cảnh như vậy.
Dứt khoát, chuyện trong tay hắn đã bận rộn xong, đang muốn chuẩn bị viết bản thoại mới nên dứt khoát mang theo thê nhi ra ngoài du ngoạn, nhân cơ hội thu thập tài liệu để viết tiếp.
Thường Nha Nha tất nhiên cao hứng, cùng tướng công đi ra ngoài du sơn ngoạn thủy, bao nhiêu người hâm mộ cũng không được.
Chỉ là lúc suy nghĩ nên đi theo hướng nào, hai người lâm vào trầm tư.
Ai biết Khiếu Khiếu ở một bên lại hưng phấn hô: "Đi tìm Trì Trì, con muốn tìm Trì Trì đệ đệ chơi.”
Hai vợ chồng hai mắt sáng lên, đúng ah, có thể đi tây nam, bọn họ một đường chậm rãi đi, cũng không nhất định phải đi tìm Vân Đông, nếu đi mệt mỏi thì dừng lại mười ngày nửa tháng. Thậm chí là thay đổi chủ ý, còn có thể trở về, hoặc là quay về phủ Tuyên Hòa.
Chuyện cứ như vậy định ra, Cố Tiểu Khê tìm hộ vệ thích hợp, ra ngoài chuyện an toàn cũng rất quan trọng.
Nhưng mà, sau khi em vợ Trịnh nghe được, lập tức cũng muốn đi theo.
Hắn và Cố Tiểu Khê hợp tác làm sách vẽ tranh, coi như làm phát đạt. Điều này làm cho Dịch Tử Lam cũng nhìn hắn với cặp mắt khác xưa, bởi vậy, mấy tháng trước cậu em vợ Trịnh đã cưới vợ về nhà.
Chỉ là lão nương hắn không phải là người tốt, sau khi vợ gả vào cửa, lão nương hắn đã lập quy củ mấy lần. Mỗi lần cậu em vợ Trịnh về nhà đều đau lòng nửa ngày, sau khi nói với lão nương hắn, lão nương ở trước mặt hắn đáp ứng rất tốt, kết quả hắn vừa đi, vợ hắn lại bị đủ các loại lý do giày vò không nhẹ.
Cho nên, cậu em vợ Trịnh biết được một nhà Cố Tiểu Khê muốn ra ngoài chơi, không nói hai lời lập tức thu dọn hành lý, mang theo vợ đuổi theo.
Hắn không nói với cha mẹ mình, nói ra chắc chắn họ không đồng ý. Chờ sau khi hắn cùng một nhà Cố Tiểu Khê đi ra khỏi kinh thành mới sai người đưa một phong thư cho Dịch Tử Lam.
Dịch Tử Lam tức đến bật cười, cậu em vợ này thật không biết xấu hổ, còn đưa thư còn đến tay hắn, trông cậy hắn đi Trịnh gia dập lửa sao?
Bởi vì Cố Tiểu Khê rời đi, những ồn ào kia chậm rãi yên lặng xuống.
Cuộc sống của Cố Đại Giang lại khôi phục bộ dạng ngày xưa, qua một hai tháng, Hoàng đế lại lần nữa phái ra ngoài làm những việc quan trọng, từ nay về sau ông từng bước từng bước thăng quan, sắc bén không thể ngăn cản.
Những chuyện này, Cố Vân Đông tất nhiên không biết, ngày đó sau khi cô nhận được thư của cha thì tạm thời đặt việc này sang một bên, bắt đầu chuẩn bị yến hội.
Đến ngày mở tiệc chiêu đãi, cửa hông huyện nha bị chen chúc rất nhiều xe ngựa.
Cố Vân Đông sáng sớm đã mặc bộ đồ Mục gia làm cho, ở hậu viện bận rộn.
Hiện giờ nhân thủ hậu nha cũng không ít, lúc trước hai gia đình Thích ma ma mua đều làm việc siêng năng, lên tay cũng thuần thục. Chỉ là hôm nay khách nhân cần chiêu đãi thật sự rất nhiều, Cố Vân Đông phải chọn mấy phụ nhân tay chân nhanh nhẹn từ trong xưởng Cố gia đến hỗ trợ.
Trong đó có đám người Vương Thải cùng Tạ Chi Vệ thị, vừa vặn hôm nay rượu quả là sân nhà, các nàng làm việc trong xưởng, hiểu rõ rượu quả hơn một chút, khách nhân có vấn đề gì, cũng có thể giải đáp tốt hơn.
Hơn nữa, Cố Vân Đông cũng muốn nhân cơ hội này, đề bạt Vương Thải, điều nàng đến huyện thành, thuận tiện làm việc. Bởi vậy khi Cố Vân Đông nhìn Vương Thải làm việc, luôn khẽ gật đầu giống như rất khẳng định.
Khách nhân cầm thiệp mời lục tục tới, nhưng làm cho Cố Vân Đông ngạc nhiên chính là, những người này một tờ thiệp mời, phía sau lại mang theo bốn năm người, theo cô biết, có một số người trong nhà cũng không có nhiều nữ quyến như vậy chứ?
Ngay cả lúc Phạm phu nhân vào cửa, phía sau cũng có hai phụ nhân lớn tuổi đi theo.
Phạm phu nhân đại khái cũng cảm thấy ngượng ngùng, sau khi chào hỏi Cố Vân Đông, thì nhỏ giọng giải thích với cô: "Phu nhân, hai người này là tỷ tỷ gả đến huyện thành bên cạnh cùng chị dâu nàng. Tin tức phu nhân là quận chúa đã truyền ra ngoài, các nàng biết quận chúa tổ chức yến hội, nên cầu ta mang đến góp vui, kính xin phu nhân thứ lỗi.”
Cố Vân Đông bừng tỉnh, quay đầu nhìn những người khác: "Các nàng cũng vậy??"
Phạm phu nhân khẽ gật đầu: "Hơn phân nửa là vậy.”
Cố Vân Đông bật cười: "Không có việc gì, các ngươi đến làm khách ta tất nhiên hoan nghênh, đi, ta dẫn các ngươi ra sân ngồi một chút.”
Phạm phu nhân thấy cô không tỏ vẻ không vui, thầm thở phào nhẹ nhõm, vội vàng mang theo mấy người phía sau đi theo.
Cố Vân Đông tất nhiên sẽ không mất hứng, cô chỉ muốn quảng bá rượu quả, đương nhiên hy vọng càng nhiều người càng tốt.
May mắn hôm nay cô chuẩn bị rất đầy đủ, nhiều người cũng không sợ.
Cô vừa nghĩ vừa mang theo đám người Phạm phu nhân đến đình viện, xa xa còn chưa tới gần, Phạm phu nhân đã ngửi được một cỗ hương vị nồng đậm.
Đi vào đình viện thì nhìn thấy trong góc có một trận khói lửa lượn lờ, có không ít phu nhân vây quanh đó thấp giọng nói chuyện.
Chờ đến gần, Phạm phu nhân đột nhiên sửng sốt, lập tức kinh ngạc vui mừng nói: "Thiệu phu nhân, chẳng lẽ đây là thịt nướng?”
“Đúng vậy, phu nhân có muốn nếm thử không?”
"Tất nhiên muốn." Người khác có lẽ chưa từng nghe qua, nhưng lúc trước Cố Vân Đông dẫn học sinh đi nướng thịt ngoài trời, Phạm Ỷ Lâm sau khi trở về cứ nhớ mãi không quên, nói với bà vài lần.
Lúc đầu Phạm phu nhân không cho là đúng, nhất là nghe nói thịt nướng kia đặt ở trên kệ, dùng than nướng, gia vị cứ trực tiếp bôi lên, nghe đã cảm giác không quá sạch sẽ.
Hiện giờ thật sự gần trước mắt, ngửi thấy mùi hương kia liên tục chạy về phía chóp mũi, Phạm phu nhân thậm chí cảm thấy cho dù không sạch sẽ cũng không sao, mỹ thực này thật sự không cách nào làm như không thấy ah.
Cố Vân Đông cười nói với Cảnh bà tử đang nướng thịt: "Nướng mấy xiên đưa đến trên bàn bên kia."
“Dạ, phu nhân."