Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1520 - Chương 1520. Và Phải Có Con

Chương 1520. Và phải có con Chương 1520. Và phải có con

Chương 1520: Và phải có con

Ngón tay Thiệu Thanh Viễn nhẹ nhàng ấn vào mặt bàn, hỏi: "Vị Tam gia kia, nói như thế nào?”

Vương Thải nói chuyện này kỳ thật cũng phi thường khó xử, cúi đầu thấp giọng nói: "Tam gia nói, ta và Thiệu Văn hiện giờ tình cảm rất sâu đậm, lưỡng tình tương duyệt, nhưng ở Thiệu Vũ bên này tiến triển quá chậm. Tam gia có chút sốt ruột, bảo ta nắm chặt, bắt Được Thiệu Vũ.”

Thiệu Văn trong khoảng thời gian này cùng Vương Thải "tiếp xúc" nhiều, đã xem như là cùng Vương Thải 'tình đầu ý hợp'.

Thiệu Vũ ngược lại còn đang câu dẫn, hai người đang ở trong "giai đoạn mập mờ".

Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn đều cảm thấy tiến triển không thể quá nhanh, thứ nhất quá dễ làm cho người ta nghi ngờ, Thiệu Văn Thiệu Vũ tình cảm tốt, Thiệu Văn nếu có tình cảm với Vương Thải, mấy người Thiệu Vũ khẳng định sẽ phát hiện, dưới tình huống như vậy Vương Thải tất nhiên không thể thông đồng với Thiệu Vũ một cách đơn giản vậy được.

Thứ hai, bọn họ cũng muốn tam gia sốt ruột, có lẽ có thể lộ ra chân tướng.

Chuyện quả nhiên không ngoài dự liệu của bọn họ, Tam gia thật đúng là sốt ruột rồi.

Chỉ là, sau khi nóng nảy đưa ra chủ ý này lại làm cho bọn họ trở tay không kịp.

Vương Thải thở ra một hơi: "Tam gia nói, Thiệu Vũ bên kia nếu không dễ làm, dứt khoát tìm cơ hội để Thiệu Vũ đối với ta, đối với ta làm loạn. Chờ xảy ra quan hệ, hắn tự nhiên có hiềm khích với Thiệu Văn.”

Nàng dừng một chút, lại nhìn Thiệu Vũ một cái, mí mắt hắn nhảy dựng lên.

Quả nhiên, Vương Thải nói tiếp: "Tam gia còn nói, tốt nhất là, là mang thai hài tử của Thiệu Vũ."

Mọi người: " ..." Mẹ nó! !

Thiệu Vũ thiếu chút nữa ngất đi, còn muốn mang thai đứa nhỏ?

Thiệu Văn nuốt nước miếng, âm thầm vỗ vỗ ngực mình, Tam gia kia căn bản đến khảo nghiệm bọn họ đúng không?

Thiệu Vũ nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn: "Gia.” Cứu mạng.

Thiệu Thanh Viễn nhíu mày trầm tư, một lúc lâu sau ngẩng đầu nói với Vương Thải: "Chỗ này của ta ngược lại có một loại dược vật, sau khi ăn có thể làm cho người đó có dấu hiệu giống như mang thai, đại phu cũng có thể bắt ra hỉ mạch.”

Thiệu Vũ mừng rỡ.

Vương Thải lại thấp giọng nói: "Nhưng đại phu vẫn có thể khám ra, ta có còn trong sạch hay không.”

Thiệu Vũ nghẹn lại.

Điều này cũng đúng, Tam gia nhất định sẽ tìm một đại phu có y thuật cao minh kiểm tra cho Vương Thải.

Cố Vân Đông nhíu mày, có chút không kiên nhẫn nói: "Vậy thì bắt tam gia kia đi, không có đạo lý vì dẫn ra người sau lưng hắn mà muốn chúng ta hy sinh lớn như vậy. Vương Thải là một tiểu cô nương, làm sao có thể dùng phương thức vừa phát sinh quan hệ vừa mang thai sinh con này?"

Đây không phải là trực tiếp hủy hoại người ta sao? Sau này còn để cho nàng sống như thế nào?

Thiệu Thanh Viễn cầm tay cô: "Nàng đừng nóng vội, chúng ta nhiều người như vậy, sẽ nghĩ được cách khác”

Vương Thải nhìn về phía hai vợ chồng trước mặt, một lát sau cười nói: "Việc này, trong lòng ta biết rõ. Các ngài yên tâm, ta sẽ giải quyết."

Cố Vân Đông bất ngờ ngẩng đầu: "Ngươi giải quyết? Ngươi định làm gì để giải quyết?”

“Các ngài chờ tin tức tốt của ta là được rồi." Vương Thải nói xong đứng dậy, hành lễ với mấy người: "Thời gian không còn sớm, ta còn tiếp tục ở lại đây sẽ làm cho người ta nghi ngờ, ta về cửa hàng trước.”

Nàng nói xong thì quay đầu đi ra cửa phòng.

Cố Vân Đông đứng dậy theo: "Vương Thải, Vương Thải..."

Cô quay đầu nói với Đồng Thủy Đào: “Muội nhìn chằm chằm nàng ấy, đừng để nàng ấy làm chuyện ngu ngốc gì."

“Dạ, tiểu thư."

Đồng Thủy Đào vội vàng đuổi theo, một đường đi theo vào cửa hàng của Cố Ký, thấy nàng ấy không làm chuyện ngu ngốc gì, ít nhiều cũng yên lòng.

Bốn người còn lại đều nhíu mày, chuyện hình như trở nên có chút khó giải quyết.

Buổi chiều Vương Thải vẫn bận rộn như trước, ở trong cửa hàng tận tâm tận trách làm công việc của mình.

Đồng Thủy Đào chỉ ngây người trong cửa hàng một lát, sợ làm cho người ta nghi ngờ, rất nhanh đã rời khỏi Cố Ký. Lập tức xoay một vòng, ở một khách điếm đối diện thuê một gian phòng lầu hai, vừa lúc thu hết Cố Ký vào đáy mắt.

Tiểu thư bảo nàng nhìn chằm chằm người ta, nàng nhất định sẽ theo dõi chặt chẽ.

Vương Thải vẫn bận rộn đến tối, chờ cửa hàng đóng cửa thì trở về hậu viện nghỉ ngơi.

Đồng Thủy Đào một đêm không ngủ, cứ như vậy nhìn phương hướng cửa hàng, không thấy nàng nửa đêm ra cửa, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cố Vân Đông ngày hôm sau đến Cố Ký, Đồng Thủy Đào tuy rằng không ngủ, nhưng tinh thần cũng không tệ lắm. Nhìn thấy bóng dáng Cố Vân Đông xuất hiện ở cửa hàng, nàng vội vàng đi xuống lầu, chạy đến phía sau cô.

Cố Vân Đông quay đầu nhìn nàng ấy một cái: "Vất vả rồi."

“Không vất vả không vất vả." Đồng Thủy Đào cười hắc hắc, "Tiểu thư yên tâm, Vương Thải hôm qua cả đêm cũng không đi ra ngoài, đêm nay muội tiếp tục nhìn chằm chằm, khẳng định sẽ không để cho nàng ấy làm chuyện ngu ngốc gì.”

Cố Vân Đông cho nàng một cái bánh mì: "Không cần, hôm nay ta tới đây, chính là muốn nói rõ ràng với nàng ấy. Chúng ta thay đổi kế hoạch là được rồi, không cần phải hy sinh như vậy.”

Đồng Thủy Đào cắn một miếng bánh mì mềm mại, vừa ăn vừa hàm hồ gật đầu: "Cũng đúng.”

Trong lúc nói chuyện, hai người đã vào cửa hàng.

Thạch Binh đang sửa sang lại chai rượu trên tủ rượu, Trình Tiểu Tùng cũng cầm giẻ lau quầy, chỉ là nhìn không yên lòng, ngay cả Cố Vân Đông tiến vào cũng không phát hiện.

Cho đến khi giọng Thạch Binh vang lên, hắn mới chợt hoàn hồn, vội vàng chạy tới: "Chủ nhân.”

Cố Vân Đông nhìn hắn nhiều hơn vài lần: "Ngươi đang làm gì vậy? Dáng vẻ như có tâm sự.”

Trình Tiểu Tùng há miệng, muốn nói lại thôi, như muốn nói cái gì đó, cuối cùng nhìn Thạch Binh một cái, lại ngậm miệng lại.

Cố Vân Đông hiểu rõ, nhưng tạm đặt chuyện của Tiểu Tùng sang một bên trước, quét mắt một vòng không thấy Vương Thải, kỳ quái hỏi: "Vương Thải đi đâu rồi?”

Giẻ lau trong tay Trình Tiểu Tùng rơi xuống đất.

Cố Vân Đông nhìn lướt qua, Thạch Binh trước mặt nói: "A Thái cô nương hôm nay thân thể có chút không thoải mái, tiểu nhân cho nàng tạm thời nghỉ ngơi một ngày.”

“Thân thể không thoải mái?” Cố Vân Đông nhíu mày.

Thạch Binh lo lắng cô hiểu lầm Vương Thải lười biếng, vội vàng giải thích: "Quả thật không thoải mái, buổi sáng vợ tiểu nhân đi thăm nàng, người nhìn không có tinh thần gì, ngay cả giọng cũng rầu rĩ, còn có chút khàn khàn.”

Cố Vân Đông: "Ta đi thăm nàng ấy."

“Chủ nhân bên này mời." Thạch Binh ở phía trước dẫn đường, ai biết đi vài bước, lại phát hiện Trình Tiểu Tùng cũng đi theo, hắn quay đầu giải thích: "Tiểu Tùng, ngươi ở đây trước nhìn cửa hàng, miễn cho khách nhân tới không có người chiêu đãi.”

Trình Tiểu Tùng do dự, rũ mắt xuống, ngẩng đầu lên nói: "Chưởng quỹ, để ta dẫn chủ nhân qua đó đi. Cửa hàng vừa mở cửa, vẫn cần ngài trấn giữ, ta sẽ dẫn đường.”

Thạch Binh và Trình Tiểu Tùng cũng ở chung một thời gian, thường ngày không cảm thấy hắn là người gấp gáp, lúc này thấy hắn tiến đến trước mặt phu nhân, thì cảm thấy kỳ quái.

Nhưng Cố Vân Đông gật đầu, Thạch Binh cũng không nói nhiều, xoay người trở về cửa hàng.

Cố Vân Đông bước chân vội vàng, không chú ý tới Trình Tiểu Tùng bên cạnh giống như có chuyện muốn nói, cho người nhanh chóng dẫn đường, rất nhanh đi tới phòng Vương Thải.

Cô trực tiếp đẩy cửa ra, liếc mắt một cái đã nhìn thấy bộ dạng Vương Thải đang khom lưng thu dọn đồ đạc.

Bình Luận (0)
Comment