Chương 1519: Quyết định của Đoàn Khiêm
"Đều không nói, đều không nói với ta, tức chết ta rồi." Đoàn Khiêm lại hung hăng vỗ bàn một cái.
Cố Vân Đông thở dài một hơi: "Đoàn Uyển là người trong cuộc cũng không đề cập tới, ta đề cập tới làm cái gì?"
“Nhưng, nhưng..." Hắn nghiến răng: "Ta thật sự bị mù rồi."
Cố Vân Đông mạnh mẽ buông chén trà trong tay xuống, bỗng nhiên ngẩng đầu: "Huynh mắng ta?"
Đoàn Khiêm: " ..." Khóe miệng hắn giật giật: "Ta không mắng muội, ta chỉ Lưu thị. Cưới vợ phải cưới vợ hiền, ta lại tìm cho mình một người chuyên môn cản trở.”
Lúc trước cưới Lưu thị, hoàn toàn là bởi vì cha Lưu thị Lưu lão gia.
Lưu lão gia buôn bán rất có đầu óc, làm việc cũng sáng suốt, Lưu gia ở trong tay ông ta mà chậm rãi lớn mạnh. Lúc trước hắn nghe nói Lưu thị khi còn bé rất có thiên phú làm ăn, còn được Lưu lão gia dẫn theo bên người dạy dỗ vài năm.
Đoàn Khiêm liền nghĩ, hai nhà thông gia, hắn có một nhà thông gia thông tình đạt lý, Lưu thị lại có thể cùng mình sóng vai đi tới. Muội muội hắn với người ta hợp tác mở cửa hàng, nếu Lưu thị cũng có ý nghĩ này, hắn tất nhiên cũng không ngại để Lưu thị nhúng tay vào việc làm ăn trong nhà, đến lúc đó hai vợ chồng có thể bàn bạc, cũng là một chuyện tốt.
Nhưng mà sau khi thành thân, hắn từ trong miệng Lưu thị biết được, nàng quả thật đi theo bên cạnh nhạc phụ vài năm, nhưng đó là khi còn bé, rất nhanh đã bị nhạc mẫu ước thúc ở trong nhà học tập công việc của nữ nhi, nàng cũng không muốn xuất đầu lộ diện ở bên ngoài buôn bán.
Đoàn Khiêm cũng không miễn cưỡng, hiện giờ phần lớn nữ tử đều như vậy, ở nhà giúp trượng phu dạy con, cũng rất tốt.
Kết quả bọn họ thành thân không bao lâu, Lưu lão gia bởi vì ngoài ý muốn mà qua đời, Lưu gia do đại cữu ca tiếp nhận. Lưu thị cũng bởi vậy mà trở lại Lưu gia cùng nhạc mẫu thương tâm một thời gian dài.
Chờ nàng lần thứ hai về nhà không được mấy ngày, Đoàn Khiêm đã cùng Đậu Phúc Khang ra ngoài làm việc, cho đến bây giờ còn chưa trở về.
Thời gian hai người ở chung không nhiều lắm, hiểu nhau cũng không đủ.
Nhưng Đoàn Khiêm nghĩ, Lưu thị sinh ra trong gia đình như vậy, làm chủ mẫu thương hộ vẫn dư dả, có thể chống đỡ được.
Làm sao biết...
Đoàn Khiêm xoa xoa thái dương, rất phiền não, nhưng lúc ngẩng đầu lên, vẫn nói với Cố Vân Đông: "Mặc kệ nói như thế nào, ta vẫn phải cám ơn muội. Nếu không phải muội giúp Uyển Nhi, chỉ sợ là chuyện sẽ không thể vãn hồi, nếu thật sự tạo thành hậu quả không thể vãn hồi, con bé cũng sẽ sụp đổ.”
Cố Vân Đông khoát tay: "Nàng ấy là bạn của ta."
“Đúng vậy, con bé may mắn gặp được bằng hữu như muội."
"Vậy kế tiếp huynh có tính toán gì?"
Đoàn Khiêm nhíu mày: "Lúc đầu ta muốn trở về phủ Vạn Khánh..." Thấy Cố Vân Đông nhíu mày, vội vàng nói tiếp: "Nhưng chuyện kia của Uyển Nhi đã trôi qua lâu như vậy, bên người nàng lại có Hạ ma ma muội lưu lại, Đậu Phụ Khang cũng trở lại bên cạnh con bé, ta lúc này chạy về cũng chỉ là vội vàng cẩu thả, không có tác dụng gì. Cửa hang nhà xưởng bên này vừa mới mở ra, nếu ta bỏ lại thì quá vô trách nhiệm, ta nghĩ chờ chuyện của huyện Tĩnh Bình đi vào ổn định, lại cùng đoàn xe vận chuyển vải vóc trở về phủ Vạn Khánh.”
Chuyện của Lưu thị, hắn dù sao cũng phải suy nghĩ thật kỹ làm thế nào để giải quyết.
Chuyện của Đoàn Uyển nàng ta hồ đồ, hiện giờ hắn nạp thiếp, lại tìm một Hoa ma ma đưa tới quấy rối, còn ở bên ngoài mượn danh nghĩa Đậu gia cùng Cố Vân Đông làm việc. Nếu cứ dung túng như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ liên lụy cả Đoàn gia.
Cố Vân Đông gật đầu: "Trong lòng huynh biết là tốt rồi, vậy Hoa ma ma đâu?"
“Hừ." Đoàn Khiêm hừ lạnh một tiếng: "Trước tiên để bà ta ở trong viện làm chút công việc quét dọn nặng nhọc, chờ khi ta trở về phủ Vạn Khánh, lại một lần nữa đưa người về. Nếu không phải khế ước bán thân của bà ta không nằm trong tay ta, hiện tại ta đã bán bà ta đi rồi.”
Cố Vân Đông cũng không hỏi nhiều nữa, đây là quyết định của Đoàn Khiêm, trong lòng hắn biết rõ là tốt rồi.
Cô nói hai người ở bên này uống trà, tự mình đi cửa hàng phía trước chiêu đãi người khác.
Ngày khai trương, thu nhập của Cố Ký vô cùng khả quan, tuy rằng so ra kém oanh động như ở huyện Phượng Khai lúc trước, nhưng cũng không tệ. Xem ra nhà có tiền ở huyện Tĩnh Bình này cũng có không ít.
Đợi đến buổi tối đóng cửa, Cố Vân Đông phát tiền thưởng cho những người đến cửa hàng hỗ trợ hôm nay, trong đó, đương nhiên cũng bao gồm Thiệu Vũ hôm nay đến cửa hàng làm hộ vệ.
Thiệu Vũ là Cố Vân Đông đặc biệt tìm tới, cũng là để tạo cơ hội tương tác cho vị Tam gia đang âm thầm kia xem.
Quả nhiên, trước khi đóng cửa, Vương Thải đã thấp giọng nói với Cố Vân Đông: "Buổi chiều Tam gia đến cửa hàng đi một vòng, lại nói buổi tối ta tìm cớ đi ra ngoài một chuyến.”
Cố Vân Đông gật đầu, hiện giờ Vương Thải đang ở hậu viện cửa hàng Cố Ký.
Chỉ là một nữ tử như nàng ở chỗ này cũng không an toàn, cho nên Thạch Binh làm chưởng quỹ cũng ở lại, nương tử hắn Tiền thị đương nhiên cũng chuyển đến hậu viện cửa hàng ở.
Kể từ đó, Trình Tiểu Tùng với tư cách là tiểu nhị cửa hàng, tất nhiên cũng lưu lại.
Cũng may hậu viện Cố Ký đủ lớn, bốn người ở cũng rộng rãi.
Sau khi Cố Ký đóng cửa, Vương Thải quả thật lấy lý do được phát tiền thưởng muốn đi mua chút đồ dùng sinh hoạt, ra khỏi cửa hàng, đi về phía tiểu viện nơi Tam gia ở.
Chỉ là chờ nàng trở về, sắc mặt lại trở nên cực kỳ khó coi.
Trưa hôm sau, nàng bận rộn qua một hồi ban đầu, rồi đi huyện nha tìm người.
Lúc Cố Vân Đông nhìn thấy nàng ấy thì sửng sốt một chút, đánh giá từ trên xuống dưới một lát sau đó nhíu mày: "Làm việc trong cửa hàng rất vất vả? Sao sắc mặt lại tệ như vậy?”
Vương Thải ngẩng đầu lên, có chút miễn cưỡng cười cười.
Cố Vân Đông hiểu, sợ là Tam gia bên kia có nhiệm vụ mới, nhưng lại làm cho nàng rất khó xử.
"Ngươi ngồi trước, ta đi tìm Thiệu Văn Thiệu Vũ tới đây, có chuyện gì chờ bọn họ tới rồi nói sau."
Vương Thải vô lực gật gật đầu, bưng nước ấm Đồng Thủy Đào đưa tới, chậm rãi uống hai ngụm.
Cố Vân Đông sai người đi gọi Thiệu Thanh Viễn, chỉ nói có chút chuyện muốn hỏi hắn. Lúc người tới, 'thuận tiện' mang Thiệu Văn Thiệu Vũ đến.
Nhìn thấy Vương Thải, Thiệu Văn Thiệu Vũ liếc nhau một cái, hai người đều có chút không được tự nhiên.
Thật sự là lúc diễn xuất, cực kỳ... Dày vò, bọn họ không có loại thiên phú này ah.
“Hình như Tam gia lại phân phó ngươi làm chuyện gì à?” Thiệu Thanh Viễn ngồi bên cạnh Cố Vân Đông hỏi nàng ấy.
Vương Thải gật đầu, hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn về phía Thiệu Văn, lại chậm rãi chuyển qua trên người Thiệu Vũ.
Hai người bị nhìn như vậy toàn thân lông tơ đều dựng thẳng lên, trong lòng hiện lên một tia dự cảm không tốt.
"Ngươi nói đi, chúng ta đã chuẩn bị tâm lý tốt rồi."
Vương Thải cười khổ: "Tam gia nói ta, muốn ta cùng Thiệu Vũ có... Có quan hệ xác thịt."
“Cái gì??" Thiệu Vũ đột nhiên lùi lại một bước, sắc mặt cũng thay đổi: "Cái này, đây có phải là quá đáng rồi hay không?”
Mặt hắn khô hồng lợi hại, thiếu chút nữa chạy trối chết.
Thiệu Vũ cầu giúp đỡ nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông: "Gia, phu nhân, chuyện này không được. Ta với Vương cô nương nếu là thật, thật sự có tiếp xúc da thịt thân thiết, vậy ta khẳng định phải có trách nhiệm. Nhưng Vương cô nương và ta đều không có tình cảm, sau này sống như thế nào?"
Đây thực sự là một vấn đề lớn.
Ngay cả Cố Vân Đông cùng Thiệu Thanh Viễn cũng kinh ngạc không thôi, hai người liếc nhau một cái, Tam gia kia thật sự muốn làm đến cùng sao.