Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1518 - Chương 1518. Công Việc Của Vương Thải

Chương 1518. Công việc của Vương Thải Chương 1518. Công việc của Vương Thải

Chương 1518: Công việc của Vương Thải

Việc này tạm thời dừng lại, nhưng mà làm cho Cố Vân Đông không ngờ tới chính là, tỷ tỷ của Phạm phu nhân còn không chịu buông tha.

Nếu Cố Vân Đông đã nói để Trịnh Tuyền Thủy tự quyết định, vậy mặc kệ cô nói có thật hay không, tỷ tỷ Phạm phu nhân coi như là thật, bởi vậy cố ý mang theo nữ nhi đến tạm thời ở lại y quán của Trịnh Tuyền Thủy, lấy thân phận bệnh nhân để hắn hỗ trợ kiểm tra một chút.

Hiện giờ Trịnh Tuyền Thủy và Cao Tử đều làm việc tại một y quán ở huyện thành, tuy rằng thời gian học y của hai người bọn họ không dài. Nhưng bọn họ có thiên phú y học, không chỉ đi theo Thiệu Thanh Viễn học y, còn cùng thủ khoa thái y viện cũng học qua, trên đường lại cho không ít người xem bệnh, kinh nghiệm cũng có không ít.

Nhưng vẫn chưa đủ, cần phải thăm khám nhiều hơn để nâng cao y thuật.

Đoạn thời gian trước bọn họ thường xuyên theo dược nông lên núi hái dược, hái được sẽ tự mình chế tạo, một ít dược liệu dư thừa sẽ đưa đến y quán.

Cứ như vậy qua lại, ngược lại có quen biết với chưởng quỹ y quán.

Y thuật đại phu của y quán này kỳ thật bình thường, có chút y thuật tinh tiến hơn, thậm chí còn là do hai người bọn họ nói cho đại phu kia biết.

Hơn nữa đoạn thời gian trước trong y quán có một người bệnh nặng, vẫn là hai người Trịnh Tuyền Thủy và Cao Tử cứu trở về.

Trong thời gian ngắn, đã làm cho thanh danh của hai người vang dội ở huyện thành.

Hiện giờ bọn họ đang ngồi ở y quán kia, một bên chữa bệnh cho người ta, một bên cùng đại phu trong y quán trao đổi kinh nghiệm, y thuật của hai bên đều có tiến bộ, đối với mọi người mà nói, cũng là một chuyện tốt.

Đúng là lúc mới tới đây không bao lâu, hai người Trịnh Tuyền Thủy cũng nghĩ tới có nên mở y quán hay không. Sau khi cân nhắc, vẫn nên thôi.

Thứ nhất bọn họ tuổi còn nhỏ, y quán này mở ra, người khác không nhất định sẽ tín nhiệm bọn họ, chỉ sợ ngay cả cửa cũng không muốn bước vào.

Thứ hai, bọn họ không có khả năng ở lại huyện Tĩnh Bình này mãi, chờ sư phụ đi bọn họ khẳng định cũng phải đi theo.

Thứ ba, Thiệu Thanh Viễn đã có tính toán cho bọn họ, nơi này là biên thành, cách nơi triều đình đóng quân cũng không xa. Thủ tướng biên thành Tạ Trung Lâm có quan hệ không tệ với bọn họ, Thiệu Thanh Viễn có lòng muốn cho hai người Trịnh Tuyền Thủy đi biên thành làm quân y một thời gian.

Cho nên hai người làm đại phu tọa quán ở y quán, cũng rất thích hợp.

Tỷ tỷ Phạm phu nhân đưa nữ nhi đi tìm Trịnh Tuyền Thủy khám bệnh, còn có ý vô tình ám chỉ một phen.

Kết quả bà ta chưa nói được mấy câu, nữ nhi của bà ta lại bị Trịnh Tuyền Thủy nhìn ra chút bệnh nhỏ. Lần này, hai mẹ con làm sao còn dám nói chuyện thành thân, lúc này hỏi hắn kê thuốc rồi vội vàng rời đi.

Việc này, Trịnh Tuyền Thủy trở về không nói, hắn cho rằng đối phương chính là bệnh nhân bình thường, xem qua rồi quên mất.

Mà cửa hàng Cố Ký cũng đã chính thức khai trương.

Cố Vân Đông để Thạch Binh làm chưởng quỹ của cửa hàng, Thạch Binh theo bọn họ từ phủ quận chúa phủ Tuyên Hòa tới. Trước khi hắn trở thành hạ nhân của phủ quận chúa, trong nhà cũng từng có một cửa hàng nhỏ, từng có kinh nghiệm làm chưởng quỹ.

Trình Tiểu Tùng trở thành tiểu nhị kiêm chân chạy việc trong cửa hàng, Vương Thải thì tạm thời làm người giới thiệu trong cửa hàng.

Phía sau cửa hàng có sương phòng, nàng chỉ phụ trách giới thiệu và cho phu nhân đến mua rượu trái cây thưởng thức.

Cố Vân Đông lúc này không mở rộng tuyên truyền, nhưng việc làm ăn vẫn không tệ như trước.

Không ít dân chúng nghe nói đây là rượu trái cây, có người đã nếm qua rượu khác, nên nghe rượu quả đều cười nhạt không muốn mua.

Nhưng mà bọn họ lại nhìn thấy không ít hạ nhân của nhà giàu đến cửa hàng mua không ít, mặc kệ có uống được hay không, người tò mò nhìn ở cửa lại không ít.

Bởi vậy Cố Vân Đông bảo Trình Tiểu Tùng đặc biệt làm một cái khay miễn phí thử, để cho những dân chúng tò mò này thử xem, nếu cảm thấy ngon thì mua là được.

Đến lúc này, việc làm ăn của Cố Ký trong nháy mắt liền nổi lên.

Cố Vân Đông nhìn khách nhân qua lại, rất vui mừng, việc buôn bán rượu trái cây xem như là khởi đầu tốt đẹp.

Đoàn Khiêm và Mục A Thu sắp đến trưa mới tới, lúc vào cửa trên mặt hai người đều mang theo nụ cười, cũng tặng lễ.

Nhưng mà vừa được Cố Vân Đông mời đến hậu viện uống trà, sắc mặt Đoàn Khiêm liền thối muốn chết.

Cố Vân Đông nhướng mày: "Huynh làm sao vậy?”

Đoàn Khiêm liếc xéo cô một cái, tựa hồ có tức, nhưng vừa nhìn ngừoi đối diện đứng là Cố Vân Đông, lại hung tợn nghẹn lại. Một hồi lâu sau, hắn mới hỏi: "Đoàn Uyển ở phủ Vạn Khánh bị mẹ chồng nàng ức hiếp, còn không có cửa xin giúp đỡ, sao muội chưa từng nói qua với ta? Chẳng những muội không nói, thư tín của phủ Vạn Khánh tới cũng chưa bao giờ có người nói qua một câu.”

Mục A Thu vội vàng đứng ở phía sau hắn, đưa tay vuốt lưng hắn.

Cố Vân Đông hiểu được: "Việc này huynh biết rồi à?"

“Còn nói ta đã biết rồi à? Việc này tất cả mọi người đều biết, lại gạt một mình ta không biết, thật sự là muốn tức chết ta.”

Đoàn Khiêm nói xong, hung hăng vỗ bàn một cái.

Hắn hai ngày trước bận rộn, ngày đó Hoa ma ma đến huyện Tĩnh Bình, cùng tới còn có quản sự bên phủ Vạn Khánh.

Đoàn Khiêm ở bên này không có nhân thủ gì, trong nhóm người Mục gia ngoại trừ Mục lão tam có chút thiên phú có thể quản sự ra, những người khác đều chỉ biết nhuộm vải dệt thậm chí là làm khổ lực. Hơn nữa bọn họ đều không biết chữ, muốn đọc sách cũng phải bắt đầu lại từ đầu.

Đoàn Khiêm không có nhiều thời gian, vải vóc này sắp đưa ra thị trường, hắn dứt khoát viết thư trở về, tìm hai quản sự có kinh nghiệm ở phương diện này đến giúp đỡ, bồi dưỡng quản sự kế nhiệm.

Cho nên tiệc yến khách của Cố Vân Đông ngày đó, xưởng xảy ra chút chuyện, hắn vừa vặn dẫn hai quản sự đi qua xử lý vấn đề, thuận tiện làm quen với tình huống, thật sự bận rộn rút không ra, mãi cho đến ngày hôm qua mới về nhà.

Mục A Thu nhìn vẻ mặt mệt mỏi của hắn, cũng không tiện nói đến chuyện Hoa ma ma ngày đó.

Cho đến sáng nay, bởi vì bọn họ muốn đến chúc mừng Cố Vân Đông khai trương đại cát, Mục A Thu lo lắng Đoàn Khiêm cái gì cũng không biết, ngược lại nói những lời không nên nói, quay đầu náo loạn không vui là không tốt.

Bởi vậy Mục A Thu đem chuyện ngày đó cùng Đoàn Khiêm nói, hắn vừa nghe liền nhíu mày.

Vừa vặn Hoa ma ma lại đây, hai ngày nay bà ta ngược lại rất an phận, cũng không biết trong lòng đang cân nhắc cái gì, Đoàn Khiêm trở lại, bà ta cũng nhanh chóng tìm tới.

Đoàn Khiêm tìm bà ta hỏi, nói chuyện xong Đoạn Khiêm cảm thấy không thích hợp, sao nghe giống như Cố Vân Đông quen biết Lưu thị, hơn nữa còn nháo qua không vui?

Nói xong, Đoàn Khiêm cũng từ trong miệng Hoa ma ma biết được chuyện lúc trước Đoàn Uyển bị mẹ chồng nàng giày vò, trong nháy mắt khiến hắn tức giận đến sặc, trực tiếp nhấc chân đạp vào người Hoa ma ma.

"Ta tốt xấu gì cũng là ca ca ruột của Đoàn Uyển, người thân nhà mẹ đẻ duy nhất của con bé ở trên đời này, nhưng..." Đoàn Khiêm lại nói tiếp thì cảm giác trong lòng nghẹn đến hoảng hốt.

Hắn cũng không phải tức giận người khác, hắn là tức giận chính mình.

Đoàn Uyển từ nhỏ đã trải qua những ngày không lo cơm áo gạo tiền, muốn làm chuyện gì Đoàn Khiêm cũng ít khi ngăn cản nàng. Gả cho người tuy nói có thể sẽ có chút không giống, hầu hạ cha mẹ chồng cũng bình thường, Đoàn Khiêm sẽ không nhúng tay nhiều.

Nhưng lão thái bà Đậu gia kia bị gì vậy? Giày vò Đoàn Uyển không nói còn đưa tay đến Tân Minh Các.

Đoàn Uyển tới cửa xin giúp đỡ, lại bị Lưu thị đuổi trở về, còn dùng lời ép nàng hạ thấp bản thân.

Nhà mẹ đẻ cũng ức hiếp một nữ tử yếu đuối như con bé, Đoàn Khiêm vừa ngẫm lại hình ảnh kia đã cảm thấy muốn hít thở không thông. Đó chính là muội muội ruột của hắn, cha mẹ bọn họ mất sớm, muội muội ở nhà chồng chịu ủy khuất, chỉ có ca ca như hắn mới có thể cho nàng dựa vào.

Bình Luận (0)
Comment