Chương 1522: Tam gia.
Cố Vân Đông cùng Đồng Thủy Đào quay trở lại huyện nha.
Việc đã đến nước này tất nhiên bọn họ cũng phải bàn bạc lại kế hoạch.
Vương Thải thấy không thoải mái nên đã nghỉ ngơi một ngày thế là buổi chiều Thiệu Văn lại qua cửa hàng một lúc, bởi vậy còn để lại đồ trong cửa hàng.
Tới ngày thứ hai, Vương Thải đem đồ hắn để lại gửi tới huyện nha, đúng lúc Thiệu Văn ra ngoài cùng Cố Vân Đông nên Thiệu Võ dẫn nàng vào cửa.
Mãi cho tới khi chạng vạng tối mới bước ra ngoài, mà khi ra sắc mặt còn cực kỳ bối rối.
Sau khi trở lại cửa hàng, cũng không nói tiếng nào lại cáo bệnh trốn ra hậu viện.
Tới ngày thứ ba, Vương Thải tới trước sân nhà Tam gia.
Tam gia thấy sắc mặt nàng không được tốt, đi lại cũng không tự nhiên thì cười nói: “Không ngờ ngươi thật sự làm? Xem ra vì để báo thù cho ca ca mà chuyện gì ngươi cũng làm ra được. Vậy Thiệu Võ khỏe chứ hả, thấy ngươi bị giày vò như vậy.”
Vương Thải không muốn nghe những lời bẩn thỉu của hắn, nàng lạnh lùng nói: “Đó là chuyện của ta, không cần ông quản nhiều.”
Tam gia nhướn mày, bộ dạng không thèm để ý, xoay người đưa cho nàng ly trà, hỏi: “Thuốc ta đưa ngươi, ngươi cho Thiệu Võ ăn hết?”
Vương Thải cười khẩy: “Nếu không, ông cho rằng hắn sẽ đụng tới ta?”
Tam gia gật đầu: “Cũng đúng.” Trông hắn cực kỳ thỏa mãn, đáy mắt còn phát ra ánh sáng.
Trực giác Vương Thải cảm nhận được loại thuốc hắn đưa cho nàng không phải thứ tốt đẹp gì. Tuy rằng nàng vô dụng nhưng cũng đã đưa cho Thiệu đại nhân, để hắn tra thử xem rốt cuộc là đã thêm vào thứ gì.
“Sau đó ta phải làm gì?”
Tam gia nhìn bụng nàng một lượt: “Cũng không biết, trong bụng ngươi đã có hạt giống của Thiệu Võ hay chưa. Nếu không có thì phải tiếp tục thêm lần nữa.”
Vương Thải giận dữ: “Không phải ông nói mấy ngày này ta rất dễ thụ thai hay sao? Ta mới theo lời ông nói mà đi tìm hắn. Ta nói cho ông biết, một lần thì có thể Thiệu Võ chưa hiểu nhưng thêm vài lần nữa chắc chắn hắn sẽ sinh nghi. Ông nghĩ ta có sức hấp dẫn lớn tới nỗi chỉ cần một lần tiếp xúc da thịt là có thể hoàn toàn giam hắn bên mình sao?”
“Được rồi, được rồi. Ngươi quát lớn như vậy làm gì?” Tam gia cười phá lên ngắt lời nàng: “Ta nói mấy ngày này dễ thụ thai nhưng chỉ là dễ mà thôi chứ không chắc chắn có.”
Vương Thải cũng không muốn nói chuyện với lão ta, xoay người nhanh chóng rời đi.
Tam gia vội vã xông lên chặn lại: “Được, ta không nói nữa, chúng ta từ từ nói chuyện tiếp đi đã.”
Vương thải hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn nín nhịn.
Sau khi hai người nói chuyện trong sân viện hồi lâu, Vương Thải mới bình tĩnh rời đi.
Những ngày tiếp theo tất cả mọi người đều sinh hoạt bình thường.
Thiệu Văn thường lui tới Cố Ký, danh nghĩa là đưa đồ nhưng lại ngầm vụng trộm với Vương Thải.
Thiệu Võ cũng nói ra ngày đính ước với Vương Thải mấy lần, chỉ là lần nào cũng buồn bã chia tay. Nhưng từ đó về sau, mỗi lần hắn gặp Vương Thải đều lén nhìn trộm, thấy nàng ho khan còn lộ vẻ mặt lo lắng.
Tất cả mọi thứ đều bị Tam gia nhìn thấy, hắn rất hài lòng.
Bên Thiệu Thanh Viễn cũng cẩn thận kiểm tra loại thuốc mà Vương Thải đưa cho mình. Bên trong quả đúng có chất thúc tình, ngoài ra thì không còn thứ gì khác, cũng không tra được gì sau khi thuốc phát tác dụng.
Đối phương cũng biết hắn là hậu nhân thần y, dùng thuốc rất dễ bị bại lộ. Bạch Chi Ngôn ở Bạch gia nhiều năm như vậy nhưng thật sự không có thiên phú học y, trong tay hiện giờ cũng chỉ có vài phương thuốc của Bạch gia mà thôi, vì vậy để đối phó với hắn, mấy người Bạch Chi Ngôn thường không dùng thuốc.
Một tháng sau Thiệu Thanh Viễn đưa cho Vương thải một viên thuốc.
Đây là bí dược của Bạch gia, ăn vào sẽ xuất hiện loại mạch tượng nôn ọe.
Sau khi Vương Thải ăn vào thì đi tìm Tam gia. Quả nhiên sau đó hắn ta đã tìm đại phu thăm bệnh cho nàng, sau khi khám ra hỉ mạch, Tam gia vui mừng khôn xiết.
Sắc mặt Vương Thải lại khó coi, nhất là sau khi từ chỗ Tam gia trở về, tuy vẻ mặt bình thường nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh giá.
Sau đó nàng đi tới huyện nha gặp Cố Vân Đông mới hồi phục lại tinh thần.
“Tam gia lại giao nhiệm vụ cho ngươi sao?” Cố Vân Đông kêu nàng ngồi xuống, thấy thần sắc nàng có phần không được bình thường, rót chén nước nóng để trước mặt nàng rồi nói: “Nếu nhiệm vụ thất đức quá thì chúng ta không làm nữa, cũng không phải đi cùng đường với Tam gia.”
Vương Thải lắc đầu: “Tam gia nói, để ta sảy thai.”
Cố Vân Đông: “...”
“Ngươi vừa mới có thai, lại khiến ngươi sảy thai?”
Vương Thải gật đầu, hiện giờ trong mắt Tam gia nàng là người có thể làm bất cứ thứ gì để trả thù cho huynh trưởng. Nàng có thể tùy tiện tìm một người ngủ cùng để có thai, tất nhiên cũng có thể bỏ đứa nhỏ này đi, dù sao đến tính mạng của mình nàng cũng không cần, đứa nhỏ nàng không mong đợi thì có quan hệ gì chứ?
Vương Thải xiết chặt ngón tay: “Mà là khi ở cùng với Thiệu Văn Thiệu Võ, khiến Thiệu Văn hại ta sảy thai, vậy huynh đệ bọn họ có thể trở mặt thành thù rồi.” Dừng lại một chút, nàng lấy ra một tờ giấy: “Lão ta đưa ta cái này, nói ta ăn vài cái là được.”
Cố Vân Đông cầm lấy tờ giấy, bên trên đó viết một số loại đồ ăn, có cả dược liệu. Cô không thông hiểu dược liệu, chỉ cần nhìn vào là có thể choáng váng đầu óc.
Cô nhanh chóng đưa đơn thuốc cho Thiệu Thanh Viễn, sau khi hắn xem xong: “Những loại đồ ăn cùng dược liệu này đều dùng để lưu thông khí huyết, dùng để bồi bổ cơ thể.”
Người bình thường ăn vào thì không vấn đề gì nhưng phụ nữ có thai ăn vào rất dễ sảy.
Vì thế cho dù sau này Vương Thải sảy thai thì tra ra vẫn là ăn những thứ lưu thông khí huyết, sẽ không nghi ngờ do nàng cố tình mà cho rằng nàng không cố ý.
“Vậy Tam gia có nói khi nào ngươi ăn không?”
Vương Thải nói: “Nửa tháng nữa.”
Nửa tháng? Cố Vân Đông tính thử: “Ngày đông chí?”
Đông chí đầu năm nay là một ngày trọng đại, Đại Tấn có một cách nói như này ‘Đông chí lớn bằng năm’ từ Vương công Đại thần đến thường dân đều cực kỳ coi trọng ngày này.
Ngày này triều đình có thể nghỉ ngơi, học đường cũng được nghỉ, quân đội chờ lệnh, một vài địa phương còn có tục hiến tế, thực sự là ngày lễ hiếm có.
Có điều phân xưởng Cố gia lại không được nghỉ, nhưng dù sao cũng là ngày lễ trọng đại, hôm đó Cố Vân Đông sẽ tới phân xưởng Cố gia nói phòng bếp chuẩn bị điểm tâm bánh trôi chiêu đãi mọi người.
Vì thế ngày hôm ấy cô không có mặt ở huyện nha. Mà bây giờ cô đến thôn Đại Khê chủ yếu đi cùng Đồng Thủy Đào, cộng thêm xe phu, Văn Võ Song Toàn chủ yếu tập trung ở huyện nha.
Tam gia muốn hành động lúc cô không có ở huyện nha sao?
“Vậy làm sao lão ta chắc chắn được Thiệu Văn Thiệu Võ sẽ hành động theo như những gì lão ta nghĩ? Không nói đến những thứ khác, nơi nào có Thiệu Văn nơi đó Thiệu Võ sẽ không xuất hiện, ba người các ngươi sẽ không gặp nhau cùng lúc.”
Vương Thải híp mắt lại, khẽ nói: “Đó cũng là điều ta muốn nói với các vị. Tam gia nói, tới lúc đó sẽ có người giúp ta, ta chỉ việc đứng đó khơi mào tranh chấp.”
“Có người giúp ngươi?” Cố Vân Đông đang bưng chén trà thì dừng lại: “Ý ngươi là bên cạnh chúng ta có người của Tam gia phái tới sao?”
Vương Thải cũng không tiện nói: “Ta nghe Tam gia nói thì có vẻ như chúng ta quen biết người đó.”
Cố Vân Đông không nhịn được liếc mắt nhìn Thiệu Thanh Viễn, ánh mắt hai người đều hiện lên tia ngưng trọng.
“Xem ra chỉ có thể đợi đến Đông chí mới có thể lộ đuôi cáo.”