Chương 1527: Tam gia tự sát
Chuyện xảy ra với Cố Ký rất lớn, không bao lâu đã truyền tới thôn Đại Khê.
Nghe nói Vương Thải cũng bị thương, vào ngày thứ ba, Vệ thị và Tạ Chi mang theo không ít đồ tới thăm nàng.
Có điều hiện giờ Vương Thải đang ở hậu viện của huyện nha, nhưng mẹ con Vệ thị và Cố Vân Đông có quen biết, nếu không cũng sẽ không để các nàng tiến vào.
Sắc mặt Vương Thải tái nhợt, giống như mất máu quá nhiều, Vệ thị và Tạ Chi nhìn thấy vô cùng đau lòng. Chờ đến khi rời khỏi huyện nha, biểu tình cũng bắt đầu than thở.
Bây giờ Vương Thải đi đâu cũng không được, chỉ ở trong hậu viện huyện nha ngược lại cũng thanh tịnh.
Tam gia không thể vào cửa tìm nàng làm việc, nhưng hắn rõ ràng có chút nóng vội, tìm không được Vương Thải, tất nhiên sẽ đi tìm những người khác.
Thiệu Văn và Thiệu Võ theo dõi Sầm Lan và Chu phu tử, không được mấy ngày, bọn họ đã tới trước mặt Thiệu Thanh Viễn bẩm báo tình hình.
“Sầm Lan không có hành động gì, ngày ấy đầu hắn bị thương, gần đây vẫn luôn ở trong nhà dưỡng thương. Không ra ngoài, người tới thăm cũng đều là bằng hữu thân thích và thư sinh ở trường huyện, còn có hai người đồng môn.”
“Ngược lại bên phía Chu phu tử, tuy rằng bị trường huyện sa thải, nhưng tâm trạng cũng không trở nên quá tệ. Trong tay còn có một số tiền, tối hôm qua…… đã gặp được Tam gia.”
Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông liếc nhìn nhau: “Đã gặp mặt Tam gia ư? Có nói đến chuyện gì không?”
“Không có, hai người chỉ gặp thoáng qua ở tửu lầu. Có điều, sau khi Chu phu tử về đến nhà, Tam gia đến chỗ Chu phu tử đã ngồi ở tửu lầu ăn cơm.”
Nói như vậy, Chu phu tử khá đáng ngờ.
“Trước tiên cứ tiếp tục theo dõi hai người bọn họ, điều tra xem bạc trong tay Chu phu tử từ đâu ra.”
“Vâng ạ.”
Thời gian kế tiếp, Chu phu tử và Tam gia lại gặp thoáng qua hai lần, tuy rằng từ đầu đến cuối hai người chưa nói với nhau câu nào. Nhưng từ ánh mắt hai người đó có thể nhìn ra được, Chu phu tử và Tam gia có quen biết.
Số bạc trong tay Chu phu tử cũng là Tam gia đưa cho hắn.
Thậm chí Chu phu tử còn có cơ hội dạy học, tuy rằng đã không còn là trường học chính thức, nhưng hắn lại vào gia đình giàu có làm tiên sinh.
Có điều gia đình kia ở huyện thành bên cạnh, nhưng học phí không thấp, Chu phu tử rất vừa lòng với việc này.
Hắn rời đi, Tam gia cũng rời huyện Tĩnh Bình.
Thời điểm nghe được tin tức này, Vương Thải cũng kinh ngạc: “Tam gia đi rồi? Hắn cứ như vậy…… Cũng không giao nhiệm vụ cho ta mà đã đi rồi?”
Cố Vân Đông gật đầu: “Nhưng mà nhà của hắn vẫn chưa bỏ, ta nghĩ chắc còn sẽ trở về.”
Mục tiêu của Tam gia là hai vợ chồng bọn họ, làm sao có thể cứ như vậy mà bỏ mặc.
Nhưng hai người này vừa đi, lại gia tăng khối lượng công việc của mấy người Thiệu Thanh Viễn.
Hắn muốn cho người theo dõi hai người này, những người có thể sử dụng đột nhiên trở nên thiếu hụt.
Trong khoảng thời gian này, không khí huyện nha cực kỳ căng thẳng, ai không biết đều cho rằng do Thiệu Võ bị hại, người biết đến thì đều hiểu rõ, bão táp sắp tới.
Quả nhiên, ba ngày sau, Thiệu Song vô tình bị ngã ngựa, còn bị móng ngựa giẫm trúng, vì vậy bị thương.
Cũng may Thiệu Song bảo vệ chỗ yếu hiểm trước, hơn nữa được Thiệu Thanh Viễn cứu chữa kịp thời, nên vết thương của hắn không nghiêm trọng lắm. Có điều vẫn tuyên bố với bên ngoài hắn bị trọng thương.
Từ đó, bốn người Văn Võ Song Toàn, hiện giờ chỉ còn một mình Thiệu Toàn ở bên cạnh Thiệu Thanh Viễn.
Thậm chí, Thiệu Thanh Viễn còn hỏi mượn Đoàn Khiêm vài người, âm thầm chuẩn bị.
Nhưng mà đúng lúc này, bên phía phủ Lạc Châu lại truyền đến tin tức Tam gia đã chết.
Khi Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông nghe thấy tin tức này, sắc mặt xanh mét.
Tam gia đã chết, tự sát mà chết.
Tin tức Tam gia tử vong khiến đám người Thiệu Thanh Viễn trở tay không kịp.
Ai cũng không ngờ người này lại quyết tâm tự sát như vậy, một chút dấu hiệu cũng không có.
Vương Thải càng ngây người, nàng còn tưởng rằng mình tĩnh dưỡng mười ngày nửa tháng, sau khi rời khỏi đây, Tam gia sẽ lại giao nhiệm vụ cho mình.
Kết quả hiện tại, người phía trên nàng đã không còn? Vậy chẳng phải nàng……
Sắc mặt của Thiệu Thanh Viễn cũng xanh mét, nói với đám người Thiệu Văn: “Theo dõi hai người Chu phu tử và Sầm Lan cho ta.” Hắn không tin, Tam gia tự sát, những người khác cũng sẽ kết liễu tính mạng theo.
Trong hai người Chu phu tử và Sầm Lan, tất nhiên có người có quan hệ với Tam gia.
Vẻ mặt đám người Thiệu Văn nghiêm túc: “Vâng, chủ nhân.”
Mà giờ khắc này, trong một sân nhỏ yên tĩnh ở một nơi nào đó thuộc phủ Lạc Châu, có một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, dung mạo tuấn tú, đang khẽ nhắm hai mắt, cầm ly rượu trái cây, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, ngay sau đó cười khẽ một tiếng.
Nếu Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn ở đây, chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhận ra người này chính là người bọn họ đang hao hết tâm tư tìm kiếm, Bạch Chi Ngôn.
So với lần đầu tiên Cố Vân Đông gặp hắn, tuy rằng hiện giờ Bạch Chi Ngôn trông vẫn mong manh yếu ớt, nhưng cơ thể hắn rõ ràng đã khỏe hơn rất nhiều.
Tất cả là nhờ vào vết thương nghiêm trọng của Cao Phong mang lại và cây Bạch Mộc Tử của Thiệu Thanh Viễn. Vốn dĩ cơ thể hắn từ nhỏ đã suy yếu, thường xuyên sinh bệnh, cần có thuốc quý mới có thể chống đỡ. Nếu không phải căn cơ Bạch gia thâm hậu, lại là thế gia y dược, Bạch Ung còn là thần y, bằng không e rằng Bạch Chi Ngôn không sống nổi đến thành niên.
Nhưng cũng bởi vì sức khỏe của Bạch Chi Ngôn quá kém, ngay cả Bạch Ung cũng không dám cho hắn dùng thuốc nặng, sợ hắn không chống chịu được, ngược lại sẽ mất mạng.
Ai ngờ, lần đó sau khi Cao Phong biết thân phận thật của hắn, ra tay sát hại hắn, khiến hắn gần như muốn mất mạng. Là Tống Đức Giang cho hắn dùng Bạch Mộc Tử, chẳng những kéo hắn từ quỷ môn quan trở về, mà còn khiến hắn từ con đường chết tái sinh lại, cơ thể trở nên không khác gì người bình thường.
Đây cũng coi như nhờ họa được phúc, xem ra ông trời cũng đứng về phía hắn, hắn đã được định sẵn sẽ thành nghiệp lớn.
Nghĩ vậy, Bạch Chi Ngôn không nhịn được nở nụ cười, lại uống một ngụm rượu. Thân thể tốt hơn, ngay cả rượu cũng có thể uống.
Bạch Chi Ngôn thở dài, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, hắn mới buông ly rượu, mở mắt ra nói: “Hương vị của rượu trái cây này không tồi, so với Nữ Nhi Hồng, ngược lại ta càng thích loại rượu nhẹ này hơn. Đáng tiếc, một người biến đá thành vàng như Cố Vân Đông lại không được ta trọng dụng, vậy xưởng của nàng ta cũng không thể tồn tại được bao lâu. Lát nữa ngươi có thể mua thêm cho ta mấy bình rượu trái cây, ta giữ lại để uống từ từ.”
“Vâng, chủ tử.” Một người đàn ông đi tới bên cạnh hắn, trong tay cầm một thanh kiếm, ánh mắt sắc bén, cực kỳ lạnh lùng. Dừng một chút, hắn còn nói thêm: “Chủ tử, Trình lão tam không còn.”
Bạch Chi Ngôn trầm mặc một lát, ánh mắt bi thương: “Được rồi, sắp xếp ổn thỏa cho gia đình của hắn.”
“Chủ tử, ngài không cần tự trách, Lão Tam vì ngài làm việc, vì đại nghĩa mà hy sinh bản thân là điều tất yếu, cái chết của Lão Tam cũng coi như có ý nghĩa, ít nhất sau này người nhà của hắn đều sẽ được chủ tử đối xử tử tế.”
“Tuy nói như thế, nhưng dù sao cũng là một mạng người.”
Vẻ mặt của người đàn ông nghiêm túc: “Chủ tử, không thể nhẹ dạ như phụ nữ. Hai vợ chồng Thiệu Thanh Viễn kia đều là người có tính đa nghi, Thiệu Văn và Thiệu Võ vì Vương Thải mà nổi lên xung đột, còn khiến một người mất mạng, tất nhiên bọn họ sẽ điều tra Vương Thải. Vợ chồng bọn họ xảo trá, Vương Thải không phải là đối thủ, chỉ sợ là đã tiết lộ thân phận của Lão Tam, hắn không thể không chết.”