Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1528 - Chương 1528. Mẫu Thân Của Bạch Chi Ngôn

Chương 1528. Mẫu thân của Bạch Chi Ngôn Chương 1528. Mẫu thân của Bạch Chi Ngôn

Chương 1528: Mẫu thân của Bạch Chi Ngôn

Bạch Chi Ngôn như bị hắn thuyết phục, ngón tay hơi siết chặt: “Ngươi nói đúng, Trình lão tam không chết, những người khác sẽ bị liên lụy. Món nợ này, ta đều sẽ tính trên người vợ chồng Thiệu Thanh Viễn, nhất định khiến bọn họ nợ máu phải trả bằng máu.”

Người đàn ông hít sâu một hơi, quỳ một gối xuống, lớn tiếng nói: “Thuộc hạ thề sống chết trung thành với chủ tử.”

“Mao Chẩm, ngươi đứng lên đi. Cũng may người bên cạnh Thiệu Thanh Viễn cũng đã mất đi mấy người, Trình lão tam chết cũng có ý nghĩa. Nhưng Chu phu tử và Sầm Lan……”

Mao Chẩm đứng dậy: “Chỉ sợ bọn họ cũng đã khiến Thiệu Thanh Viễn chú ý, chủ tử yên tâm, thuộc hạ đã tìm người giải quyết tốt hậu quả.”

“Ừm, vậy thì tốt rồi, việc này giao cho ngươi ta cũng yên tâm rồi.”

Sau khi Mao Chẩm nói xong, lại cung kính chắp tay cáo lui.

Người vừa đi, Bạch Chi Ngôn hơi cong khóe miệng, khẽ cười.

Hắn lại rót cho mình một ly rượu, thích ý thưởng thức.

Có điều hắn chưa kịp uống hết, Mao Chẩm lại vội vàng chạy tới, lúc này âm thanh đè thấp rất nhiều: “Chủ tử, bên Lê Quốc trả lời thư.”

Bạch Chi Ngôn dừng tay: “Đưa đây.”

Mao Chẩm nhanh chóng dâng lá thư lên, Bạch Chi Ngôn vội vàng mở thư ra xem.

Nhưng mà hắn càng xem càng nhíu mày, sau một hồi, đột nhiên vỗ mạnh lên bàn trà: “Buồn cười, quả thực buồn cười.”

“Chủ tử……”

Ánh mắt Bạch Chi Ngôn lạnh băng, đưa thư cho hắn xem.

Mao Chẩm xem xong, sắc mặt cũng thay đổi: “Lê Quốc này thật sự khinh người quá đáng, bọn họ lại dám ép chủ tử đưa phu nhân đến Lê Quốc làm con tin rồi mới bằng lòng hợp tác với chúng ta. Nhưng mà, phu nhân qua đó, không phải dê vào miệng hổ sao?”

Bạch Chi Ngôn đạp đổ bàn trà trước mặt, bình rượu và ly rượu trên bàn cũng rơi xuống đất kêu loảng xoảng, nháy mắt vỡ tan, rượu văng đầy đất, mùi rượu trái cây đột ngột tỏa ra, hương thơm thoang thoảng làm cả đình viện tràn ngập mùi hương êm dịu.

Người phụ nữ vốn đang tỉa cành lá ở cách đó không xa, nghe được động tĩnh, có chút lo lắng buông kéo, vội vàng chạy về phía bên này.

Nhìn thấy đống hỗn độn trên mặt đất, người phụ nữ kia ngẩn người, nhanh chóng tiến lên nói: “Chi Ngôn, làm sao vậy? Sao con lại nổi nóng như vậy, con có bị thương không?”

Bạch Chi Ngôn nháy mắt thu lại biểu cảm trên mặt, xoay người nhanh chóng nặn ra một nụ cười: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây? Không có việc gì, không có việc gì, chỉ là thuộc hạ làm việc không tận tâm con mới tức giận mà thôi. Mao Chẩm, ngươi còn không lui xuống?”

“Ngươi đấy, mấy năm nay vất vả lắm cơ thể mới tốt lên một chút. Phải chú ý nhiều hơn mới đúng, không thể dễ kích động, làm hại cơ thể thì phải làm sao? Hạ nhân làm việc không tận tâm thì con đổi người khác, không đáng phải phát hỏa lớn như vậy.”

Bạch Chi Ngôn cười, vội không ngừng gật đầu: “Đúng đúng, mẹ nói sao thì chính là như vậy, con nghe lời mẹ, lần sau nhất định sẽ chú ý.”

Trong lúc nói chuyện, hắn đưa mắt ra hiệu với Mao Chẩm, hắn lo lắng hoảng hốt cất thư đi.

Người phụ nữ nhìn sang, vừa lúc thấy động tác của hắn, lập tức nhíu mày: “Đó là gì?”

“Không có gì, chỉ là thuộc hạ báo tin tức mà thôi.”

“Phải không? Cho ta xem.” Người phụ nữ vươn tay về phía Mao Chẩm.

Hắn nhìn về phía Bạch Chi Ngôn, Bạch Chi Ngôn vội vàng đẩy người phụ nữ đi về phía trước: “Mẹ, không cần xem, con thấy mẹ cũng mệt mỏi cả ngày rồi, con đưa mẹ về phòng nghỉ ngơi trước.”

Người phụ nữ lại không chịu rời đi, ánh mắt kiên định nhìn Mao Chẩm: “Đưa ta xem!!”

Mao Chẩm không chịu đưa, người phụ nữ tiến lên tự mình đoạt lấy. Mao Chẩm không dám tránh né, cuối cùng bị người phụ nữ đoạt đi.

Bà ta nhìn Bạch Chi Ngôn tức giận nói: “Ngay cả phong thư mẹ cũng không xem được sao?”

Người phụ nữ lướt qua nội dung trong thư, biểu tình lại vô cùng khó coi: “Lê Quốc, muốn ta làm con tin ư?”

“Mẹ, mẹ không cần để ý tới. Mẹ là mẫu thân của con, sao con có thể đưa mẹ đến nước khác được.” Bạch Chi Ngôn nắm lấy tay bà, khẽ siết chặt: “Những năm gần đây, mẹ con ta bởi vì nhiều nguyên nhân mà bị chia cách hai nơi, con không thể ở bên cạnh mẹ làm tròn chữ hiếu, trong lòng đã vô cùng áy náy. Hiện giờ thật vất vả mới được đoàn tụ, con tất nhiên sẽ không chia xa với mẹ nữa.”

Người phụ nữ khẽ động, duỗi tay hất lá rụng trên vai hắn, nhẹ giọng nói: “Nhưng con muốn thành công thì phải mượn binh từ Lê Quốc. Lúc trước hoàng đế Lê Quốc vẫn luôn không đồng ý, hiện giờ cuối cùng đã hòa hoãn, nếu chúng ta cự tuyệt yêu cầu của hắn, chẳng những bọn họ không giúp chúng ta, còn mượn chuyện này bỏ đá xuống giếng thì phải làm sao?”

“Cho dù như thế, ta cũng tuyệt đối không đưa mẫu thân mình qua đó làm con tin. Con thành loại gì? Hạng người bất nhân bất hiếu như thế, ngay cả người cũng không phải.”

Bạch Chi Ngôn nói xong, vẻ mặt trở nên lạnh lùng: “Nếu Lê Quốc không cho mượn binh thì con không mượn nữa, chẳng lẽ con chỉ có thể dựa vào hắn mới có thể đạt được thành công sao? Cho dù, cho dù không thể thành nghiệp lớn, cùng lắm thì con không nghĩ đến vị trí kia nữa. Về sau, mẹ con chúng ta sống nương tựa lẫn nhau, trốn vào rừng già núi sâu sống qua ngày. Con không sợ khổ cũng không sợ mệt, tình nguyện làm một người nông dân, mỗi ngày ăn rau ăn cháo, chỉ cần mẫu thân ở bên cạnh con, con cũng vui vẻ chịu đựng.”

Người phụ nữ nghe vậy, sắc mặt lại hơi thay đổi.

Mao Chẩm trực tiếp quỳ xuống: “Chủ tử, ngàn vạn lần không thể. Chủ tử tuyệt đối không thể từ bỏ ý nghĩ đó, hiện giờ trên người chủ tử gánh vác trăm ngàn mạng người. Nếu chủ tử từ bỏ, những người này phải làm sao bây giờ? Chẳng những bọn họ khó giữ được tính mạng, thậm chí ngược lại còn sẽ nguy hại đến an nguy của chủ tử.”

“Mao Chẩm, ngươi câm miệng.”

“Cho dù thuộc hạ mạo phạm với ngài cũng muốn nói, chủ tử, đâm lao thì phải theo lao, chúng ta đã đi tới nước này, quay đầu chính là vực sâu vạn trượng. Chủ tử căn bản không thể làm một người nông dân, chỉ có thể trở thành một kẻ liều mạng. Hơn nữa chúng ta đã chuẩn bị mọi thứ, hiện tại chủ tử từ bỏ, tất nhiên sẽ bị đám người Thiệu Thanh Viễn phát giác, ngay cả trốn cũng không có nơi nào để trốn.”

Bạch Chi Ngôn lạnh lùng nhìn hắn: “Nói đủ chưa hả?”

Hắn nhấc chân đá Mao Chẩm ngã xuống đất, Mao Chẩm cắn răng, lại quỳ trở về.

Bạch Chi Ngôn lại muốn đá tiếp, người phụ nữ vội vàng ngăn cản hắn: “Chi Ngôn, đừng kích động. Mao Chẩm nói có lý, con ngàn vạn lần không thể từ bỏ.”

“Mẹ, con không thể vì mượn binh mà đưa mẹ đến Lê Quốc.”

“Nếu mẹ nguyện ý đi thì sao?” Người phụ nữ cắn răng, trừng mắt: “Mẹ con chúng ta nhẫn, chịu đựng nhiều năm như vậy, là vì chờ đợi ngày này. Những năm gần đây, ta ở biệt trang Lỗ Vương, một chút tự do cũng không có, con còn phải gọi đích tỷ kia của ta là mẫu thân, chuyện đó đến nay vẫn nghẹn trong cổ họng ta, nuốt không trôi. Còn có, hiện giờ Tuân phủ cũng không còn, cha mẹ và huynh đệ của ta đều bị hoàng đế đương triều hại chết, chẳng lẽ chúng ta không nên giúp bọn hắn báo thù hay sao?”

“Nhưng mà mẹ……”

“Con muốn làm một người nông dân, nhưng mẹ không đành lòng để con chịu loại khổ cực này. Chi Ngôn, con muốn ở trên vạn người, chứ không phải cả đời đều bị đuổi giết, phải giấu đầu lòi đuôi, một kẻ liều mạng! Con hiểu không?”

Bạch Chi Ngôn rũ mắt không nói, sắc mặt lại cực kỳ khó coi: “Nhưng con cũng không đành lòng để mẹ chịu sự sỉ nhục này, tương lai nếu con bước lên vị trí kia, mẫu thân chính là Hoàng thái hậu được người ta kính ngưỡng, mẹ nên được ăn no mặc ấm, làm sao có thể trở thành con tin?”

Bình Luận (0)
Comment