Chương 1529: Có người nghe lén
Người phụ nữ nghe xong lời này của hắn, ánh mắt lại hơi sáng lên, vạn người kính ngưỡng, ăn no mặc ấm, đúng vậy, bà ta nên sống cuộc sống như vậy.
Cho nên, vì được sống những ngày như vậy, tạm thời chịu khổ một chút thì sao đâu, đúng không?
Bà ta vỗ vai Bạch Chi Ngôn: “Mẹ không sợ, vì con, bảo mẹ làm gì mẹ đều nguyện ý. Hơn nữa, không phải trong thư hoàng đế Lê Quốc đã nói qua sao? Chỉ là một năm rưỡi chờ đợi mà thôi, chờ con lên ngôi vua thì có thể đón mẹ trở về, bọn họ cũng sẽ không bạc đãi mẹ.”
Bạch Chi Ngôn trầm mặc không nói, người phụ nữ nắm chặt bả vai hắn: “Mẹ chỉ là đổi chỗ ở mà thôi, vẫn ăn ngon uống tốt, có người hầu hạ, con có gì không yên tâm chứ?”
Ánh mắt Bạch Chi Ngôn thống khổ, trên mặt lộ vẻ giãy giụa.
Hắn che mặt lại: “Mẹ, mẹ để con bình tĩnh một chút.”
Người phụ nữ nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Trong lòng mẹ đã quyết, con suy nghĩ thật kỹ đi.” Nói xong, bà nhìn về phía Mao Chẩm: “Đi thôi, để Chi Ngôn ở một mình một lát, hắn sẽ hiểu rõ chuyện nặng nhẹ.”
Mao Chẩm khoanh tay, cáo lui đi theo người phụ nữ.
Bọn họ vừa đi, đình viện nhất thời chỉ còn lại một mình Bạch Chi Ngôn.
Buông bàn tay che mặt xuống, chỉ là vẻ mặt sau bàn tay kia nào có nửa điểm khó xử.
Hắn nhìn ly rượu vỡ trên mặt đất: “Đáng tiếc một bình rượu ngon.”
Hắn cũng không gọi người, khom lưng tự mình thu dọn, vừa thu dọn vừa lặng lẽ nở nụ cười.
Mẹ của hắn là tam tiểu thư, con của thiếp thị Tuân Phủ, thật sự thân phận này không tính là cao. Những năm gần đây hai mẹ con rất ít khi gặp mặt, gần như là vài năm mới gặp một lần, căn bản là không ở chung được mấy ngày, lại có thể có bao nhiêu tình cảm.
Tam cô nương của Tuân Phủ, mấy năm nay vẫn luôn ở biệt trang của Lỗ Vương, tính tình bị nuôi dưỡng đến quá mức đơn thuần và hơi yếu đuối, ánh mắt cũng thiển cận, nếu thật sự ngồi lên vị trí Thái Hậu cũng không có năng lực quản lý hậu cung, đáng tiếc……
Bạch Chi Ngôn khẽ lắc đầu, nhưng mà lúc này Mao Chẩm lại vội vàng chạy tới: “Chủ tử, không ổn rồi.”
“Làm sao vậy?”
“Vừa mới có người nói, nhìn thấy một người đàn ông lạ tiến vào, mới vừa rồi vội vàng hốt hoảng chạy trốn. Ngay từ chỗ chúng ta chạy trốn, chỉ sợ lời vừa rồi chúng ta nói, hắn đều nghe thấy được.”
Sắc mặt Bạch Chi Ngôn chuyển biến lớn: “Ngươi nói cái gì?”
“Thuộc hạ đáng chết.”
Bạch Chi Ngôn cố nén kích động rút ra trường kiếm đâm về phía hắn, ánh mắt tràn ngập địch ý: “Đi điều tra, nếu tìm được, giết chết bất kể tội gì!!”
“Vâng ạ.”
“Cả nhà.” Bạch Chi Ngôn híp mắt, lại bỏ thêm một câu.
Mao Chẩm giọng nói nặng nề: “Thuộc hạ đi ngay.”
Bạch Chi Ngôn nhìn về phía mảnh vỡ bình rượu đã được thu dọn trên mặt đất, đột nhiên đạp mạnh rồi đi ra ngoài.
Là hắn sơ suất, vừa rồi hắn toàn tâm toàn ý nghĩ cách, làm thế nào để mẫu thân hắn chủ động đồng ý đi Lê Quốc làm con tin, hơn nữa trong viện nồng nặc mùi rượu, ngược lại xem nhẹ những nhân tố nguy hiểm khác.
Bạch Chi Ngôn không thích lúc nào có người canh giữ xung quanh, hắn là người có thói quen diễn trò trước mặt người khác, bởi vậy lúc ở một mình, hy vọng có thể thả lỏng, không đeo mặt nạ để sống nữa. Không nghĩ tới, thói quen như vậy, ngược lại làm cho người ta nhân cơ hội lợi dụng.
Còn về loại rượu này……
Hai vợ chồng Thiệu Thanh Viễn quả nhiên là khắc tinh của hắn. Cho dù không có người ở đây, rượu trái cây cũng có thể làm hư chuyện của hắn.
Mao Chẩm rất nhanh đã trở lại, người nọ dưới sự kinh sợ căn bản không kịp suy nghĩ quá nhiều, lúc chạy trốn tự nhiên sẽ lưu lại rất nhiều dấu vết, rất nhanh chính mình đã bại lộ.
Nhưng mà người này có thân phận đặc biệt, sau khi Mao Chẩm cho người theo dõi nhà hắn, lại trở về báo cáo cho Bạch Chi Ngôn.
Bạch Chi Ngôn vẫn giữ nguyên ý nghĩ ban đầu, vẻ mặt u ám: “Giết.”
Mao Chẩm theo mệnh mà làm, đêm đó, gia đình Dư thông phán cách phủ nha Lạc Châu không xa, tỏa ra mùi máu tanh nồng nặc.
Cả nhà Dư gia, tất cả đều bị diệt khẩu, chó gà không tha.
Ngay sau đó ngọn lửa ngút trời, ánh sáng lấp lánh trên bầu trời Dư gia, phảng phất như ban ngày, ngọn lửa này thậm chí còn lan đến hàng xóm hai bên.
Hàng xóm hai bên, một chết một bị thương, khiến toàn bộ phủ Lạc Châu khiếp sợ.
Đây chính là nhà của Dư thông phán, nhà của quan lục phẩm, nhưng trong một đêm đã bị giết sạch, ngay cả thi thể cũng không lưu lại.
Tri phủ đại nhân nhận được tin tức, vẻ mặt âm u, lập tức triệu tập tất cả quan sai phủ thành, điều tra kỹ việc này.
Chuyện cả nhà Dư gia bị hại, ngày hôm sau đã truyền tới tai Thiệu Thanh Viễn ở huyện Tĩnh Bình.
Ban đầu nghe được tin tức này, Thiệu Thanh Viễn thậm chí có chút không phản ứng kịp.
Dư gia, Dư thông phán? Chính là người lần trước tới tặng thiếp cho hắn ư? Trong một thời gian ngắn như vậy, ngay cả mạng cũng không còn?
Hắn nhìn về phía ám vệ tới đưa tin tức: “Nhưng tra ra là ai làm chưa?”
Ám vệ lắc đầu: “Toàn đại nhân đã đóng cửa cửa thành, cấm mọi người ra vào, còn xin tham tướng phủ Lạc Châu giúp đỡ . Hiện giờ hai đại nhân đang liên thủ điều tra, nhưng mà đến nay vẫn chưa có kết quả. Có điều, trong thành có người đồn đại, có thể là kẻ thù của Dư thông phán làm.”
Thiệu Thanh Viễn gật đầu, sai người làm việc, tiếp tục chú ý động tĩnh bên phủ Lạc Châu.
Cố Vân Đông ngồi ở bên cạnh, cũng nghe toàn bộ quá trình, thấy người đi rồi, lúc này mới mở miệng nói: “Đang yên đang lành, tại sao cả nhà Dư thông phán lại bị giết chứ? Ta thấy tuy Dư thông phán không phải là người thông minh, nhưng cách xử sự coi như vẫn khéo léo. Lần trước đắc tội với chúng ta, lập tức tới bồi tội, chỉ cần chúng ta không trách tội hắn, hắn căn bản không quan tâm vấn đề mặt mũi. Người như vậy, phải có thâm cừu đại hận với loại người nào, không chỉ cho người giết hắn, còn muốn giết cả nhà hắn?”
Thiệu Thanh Viễn ngẩng đầu nhìn về phía cô: “Nàng nói không sai, hơn nữa Dư thông phán là mệnh quan triều đình, cho dù chỉ là lục phẩm, người chết, triều đình tất nhiên sẽ truy xét đến cùng, nếu không sẽ không còn mặt mũi. Huống chi, trong nhà Dư thông phán trên dưới và nô bộc cũng khoảng hai mươi ba mươi mạng người, muốn vô thanh vô tức giết chết tất cả mọi người, nhất định hung thủ được đào tạo bài bản và có số lượng rất lớn.”
Không phải người bình thường, có gan giết hại mệnh quan triều đình, vừa ra tay là diệt cả nhà.
Hiện giờ trên thế gian này, người dám làm như thế……
Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông liếc nhìn nhau: “Bạch Chi Ngôn!!”
“Vì sao Bạch Chi Ngôn lại muốn giết Dư thông phán? Là Dư thông phán đã biết chuyện gì của hắn, hay là hắn muốn giết gà dọa khỉ?”
Thiệu Thanh Viễn gõ nhẹ ngón tay trên bàn: “Ta muốn đến phủ Lạc Châu một chuyến, ta nghi ngờ Bạch Chi Ngôn đang ở phủ Lạc Châu.”
“Thiếp đi cùng chàng.”
Thiệu Thanh Viễn lại lắc đầu: “Ta sẽ đi nhanh về nhanh, chỉ đi đến xem tình trạng của hiện trường.”
Cố Vân Đông không quá yên tâm: “Nhưng lỡ như Bạch Chi Ngôn thật sự ở phủ Lạc Châu, Dư thông phán thật sự là do hắn giết, vậy hắn tất nhiên sẽ cho người ở lại hiện trường, chàng đến hiện trường án mạng, chẳng phải tự chui đầu vào lưới sao? Nếu chàng bị hắn hại thì phải làm sao?”
Người này lại dám giết cả nhà Dư thông phán, có thể thấy được có bao nhiêu hung tàn.
Thiệu Thanh Viễn bật cười: “Ta sẽ……”
Hắn còn chưa dứt lời, cửa phòng lại đột nhiên truyền đến tiếng gõ dồn dập.
Thiệu Thanh Viễn chỉ có thể tạm thời ngậm miệng, giương giọng nói: “Vào đi.”
Người tiến vào là Thiệu Văn, trên mặt hắn mơ hồ có vẻ hưng phấn: “Chủ nhân, có tiến triển, chúng ta nhìn thấy người trên bức chân dung của Đào công tử mang tới.”