Chương 1530: Sầm Lan chính là nội gián
Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông đột ngột đứng dậy: “Thật sao? Ngươi nhìn thấy hắn ở đâu, hiện tại hắn đang ở nơi nào?”
Thiệu Văn nói: “Chúng ta bí mật theo dõi Sầm Lan, vốn cũng không có gì đặc biệt. Từ sau khi bị thương ở trán, Sầm Lan vẫn luôn ở trong nhà dưỡng thương, trong khoảng thời gian này có người thân, hàng xóm và bạn đồng môn đến thăm, cũng không có chỗ nào khiến người ta nghi ngờ. Nhưng hôm nay, người bạn đồng môn mấy ngày trước tới thăm hắn lại tới. Nhưng mà lần trước hắn tới, chỉ dẫn theo một tùy tùng, hôm nay lại không như thế, hắn còn dẫn theo một người hầu nam trung niên.”
Tên người hầu kia vẫn luôn cúi đầu, tư thế vô cùng cung kính và hèn mọn, cho nên cũng không khiến người khác chú ý.
Cho đến khi người bạn đồng môn đến thăm Sầm Lan đi ra, lúc lên xe ngựa không cẩn thận bị trượt chân, người hầu vội vàng đưa tay đỡ hắn. Chỉ trong tích tắc đó, người hầu ngẩng đầu lên.
Mặc dù hắn đã cố tình giả dạng, nhưng đối với mấy người Thiệu Văn đã khắc sâu người trong bức chân dung vào trong đầu mà nói, vẫn cảm thấy cực kỳ quen mắt.
Nếu cảm thấy quen mắt, tất nhiên sẽ không bỏ qua như vậy.
Mấy người Thiệu Văn lập tức đi theo, đi được nửa đường bỗng dưng nhớ tới thân phận của người này.
Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông tỏ vẻ kinh ngạc lẫn vui mừng: “Cho nên, quả nhiên Sầm Lan chính là người Tam gia nói sẽ giúp Vương Thải làm việc. Có lẽ dùng Chu phu tử để gây nhầm lẫn.” MAyy dich
Hiện giờ Tam gia không còn, Sầm Lan đã liên lạc với người từng làm ở Đào gia, là tâm phúc của Đào lão gia.
“Bây giờ ngẫm lại, kỳ thật Sầm Lan cũng coi như có dấu vết để lại.” Cố Vân Đông đăm chiêu: “Lúc trước hắn đề nghị thiếp làm nữ phu tử của trường huyện, dạy nhóm thư sinh kỹ thuật vẽ tranh. Lúc ấy thiếp cảm thấy suy nghĩ của người này không giống với những người khác, sáng suốt lại không câu nệ tiểu tiết. Nhưng nếu hắn thật sự là người như vậy, vậy lúc trước khi đi dạo chơi, khi gặp phải tình huống Lý Phúc Lộc bắt cóc Thái Việt, lúc thiếp muốn thề, hắn lại ngăn cản thiếp, lấy lý do sẽ làm thư sinh giảm sự kính nể. Hành vi như vậy, chẳng phải mâu thuẫn với tính cách cởi mở của hắn sao?”
Thật ra cẩn thận nhớ lại, lúc trước khi Sầm Lan đề nghị mình trở thành phu tử, mặc dù chỉ thuận miệng nói, nhưng một người xử lý không tốt, có thể sẽ khiến thư sinh ở huyện Tĩnh Bình này phản ứng dữ dội.
Có đôi khi, sức chiến đấu của thư sinh cũng đáng kinh ngạc. Một khi không cẩn thận, rất có thể làm cho người ta cho rằng Thiệu Thanh Viễn lấy quyền lực của mình để trục lợi, làm ra hành vi hoang đường, để vợ hắn làm phu tử.
Chỉ có điều Sầm Lan cũng không ngờ, Cố Vân Đông sẽ trực tiếp lấy bạo lực khống chế bạo lực, khiến tất cả thư sinh trường huyện phục ngay tại chỗ.
Hơn nữa Thái Việt đã sớm ở bên trong, ngược lại thư sinh trường huyện cũng không làm ra điều gì tổn hại đến hai vợ chồng bọn họ.
Về sau những thư sinh này càng thêm tôn trọng Cố Vân Đông, đặc biệt là sau khi những ghi chép của Cố Vân Thư giúp bọn hắn rất nhiều, có thể nói là đến mức, Cố Vân Đông nói gì thì chính là như thế đó.
Có lẽ, lúc này mới có sự cố Lý Phúc Lộc.
Sầm Lan không tiện ra tay với thư sinh của trường huyện, dứt khoát lợi dụng Chu phu tử và người nhà Lý Năng đã bị thôi học. Bắt cóc Thái Việt, có lẽ cũng vì muốn châm ngòi quan hệ giữa cô và Thái Việt, xem cô có thật sự vì Thái Việt mà thỏa hiệp hay không.
Nói đến cùng, vợ chồng Cố Vân Đông và cha mẹ Thái Việt có gút mắc quá sâu, quả thật lúc trước trong lòng Thái Việt cũng có vấn đề, trở nên mẫn cảm và tự ti.
Thật ra sau sự kiện Lý Phúc Lộc, Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn cũng có nghi ngờ Sầm Lan, nhưng nghi ngờ lớn hơn vẫn là Chu phu tử. Huống chi không có chứng cứ, biểu hiện của Sầm Lan lại không có vấn đề gì, việc này cũng chỉ có thể tạm gác lại.
Hiện giờ, cuối cùng Sầm Lan cũng lộ ra đuôi cáo.
Chuyện đã có tiến triển lớn, Thiệu Thanh Viễn rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
Thiệu Văn nói: “Chúng ta thấy người hầu về đến nhà, sau đó không bao lâu lại ra ngoài, hình như phải đi mua gì đó cho chủ nhà, còn vội vàng chạy xe ngựa, trực tiếp ra khỏi huyện thành. Ta thấy tình huống không đúng, vì vậy vội vàng trở về báo cáo trước, hiện tại Thiệu Võ và Bạch Thất đang đi theo sau người hầu kia.”
Bạch Thất, chính là một trong những ám vệ Bạch gia cho Thiệu Thanh Viễn.
Thiệu Thanh Viễn gật đầu, đột nhiên ngước mắt hỏi: “Sau khi tên người hầu ra cửa thành, thì đi về hướng nào? Phủ thành?”
“Không phải, ngược đường với phủ thành.”
Thiệu Thanh Viễn nhíu mày, ngược đường với phủ thành, hắn muốn đi đâu?
Lúc này, hắn không nhắc đến chuyện tới phủ Lạc Châu nữa. Đối với những phỏng đoán mù mịt, tất nhiên có manh mối càng phải quan tâm hơn.
Còn về Sầm Lan, Thiệu Thanh Viễn nheo mắt lại, nói với Thiệu Văn: “Tiếp tục theo dõi hắn, tạm thời không nên hành động thiếu suy nghĩ.”
“Vâng, chủ nhân.”
Thiệu Văn vừa đi, Cố Vân Đông mở miệng nói: “Sầm Lan là người của Bạch Chi Ngôn, nếu hắn tiếp tục ở lại trường huyện, có thể gây bất lợi cho Thái Việt hay không?”
“Hắn còn phải dưỡng thương mấy ngày, chờ trước khi hắn trở lại trường huyện, chúng ta nghĩ cách để Thái Việt tạm thời tự học ở nhà đi.”
Cố Vân Đông khẽ gật đầu.
Vừa vặn, ngày hôm sau là ngày nghỉ lễ của trường huyện, Thái Việt và đám người Phạm Ỷ Lâm đến vùng ngoại ô dạo chơi, kết quả trong lúc đuổi theo một con sóc, cậu nhóc vô ý lăn xuống sườn dốc.
Đám người Phạm Ỷ Lâm vô cùng sợ hãi, vội vàng cõng Thái Việt trở về huyện nha.
Thiệu Thanh Viễn tự mình chẩn bệnh, kết quả Thái Việt bị gãy chân phải, phải ở nhà tĩnh dưỡng một thời gian mới có thể khỏe lại.
Đám người Phạm Ỷ Lâm đều lo lắng sốt ruột, cũng chỉ có thể cố gắng an ủi Thái Việt, cũng hứa hẹn, mỗi ngày sau khi học xong, bọn hắn đều phái một người tới đây, giảng cho hắn những kiến thức ban ngày học được, để hắn không cần lo lắng.
Thái Việt vô cùng cảm kích, lấy ra mấy quyển sách mấy ngày trước Cố Vân Thư gửi tới, cho mấy người này đem về xem, kỳ thật trong lòng lại có chút chột dạ. Chuyện hắn gãy chân là giả, để lừa mọi người, còn khiến bọn hắn lo lắng theo, ít nhiều có chút băn khoăn.
Nhưng mà khi đám người Phạm Ỷ Lâm đi về, lại không nhịn được nhỏ giọng nói chuyện với nhau: “Gần đây huyện nha xảy ra quá nhiều chuyện, không phải người này bị hại thì là người khác bị thương, hiện giờ ngay cả Thái Việt cũng…… Các ngươi nói xem, có phải huyện nha đã đụng trúng gì hay không?”
“Đừng nói bậy.” Phạm Ỷ Lâm quát lớn: “Ngươi đừng ăn nói lung tung, cái gì mà đụng trúng với không đụng trúng, các ngươi muốn bị Cố phu tử trừng phạt sao?”
Mấy người rụt cổ, nháy mắt không dám nhiều lời.
Nhưng trong lòng kỳ thật vẫn cảm thấy vậy, mấy ngày nay trong nhà Thiệu đại nhân quá bất thường.
Qua hồi lâu, Triệu Cảnh đứng ở một bên mới híp mắt, thấp giọng nói: “Ta ngược lại cảm thấy……sắp xảy ra chuyện lớn rồi.”
Mọi người kinh ngạc, đột ngột quay đầu nhìn hắn: “Triệu Cảnh, ngươi có ý gì?”
“Ta cảm thấy có người muốn hãm hại Thiệu đại nhân, nếu không, tại sao những người bên cạnh Thiệu đại nhân lại xảy ra chuyện?” Triệu Cảnh đè giọng tới cực thấp: “Các ngươi nghĩ đi, Thiệu đại nhân đường đường là quan tam phẩm, Cố phu tử lại là Vĩnh Gia quận chúa có bản lĩnh, làm sao có thể đến huyện Tĩnh Bình chúng ta làm quan được? Chắc chắn là có nguyên nhân, chỉ là chúng ta ít tiếp xúc, cũng không suy đoán ra được điều gì. Nhưng tình huống trước mắt này, hơn phân nửa là Thiệu đại nhân chắn đường ai đó, bị người ta trả thù.”
“Cái, cái gì?” Những người khác hai mặt nhìn nhau, xì xào bàn tán.