Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1534 - Chương 1534. Tạ Trung Lâm Thực Hiện Được

Chương 1534. Tạ Trung Lâm thực hiện được Chương 1534. Tạ Trung Lâm thực hiện được

Chương 1534: Tạ Trung Lâm thực hiện được

Thiệu Thanh Viễn trầm mặc, Tạ Trung Lâm cũng nhíu mày, quát hắn: “Biện Uy, ngươi nói bậy gì đó?”

Biện Uy thật sự rất muốn.

Thiệu Thanh Viễn lại lắc đầu: “Tuy rằng kính viễn vọng này ta mới nghiên cứu ra, nhưng số lượng rất ít, chỉ có mấy người bên cạnh ta sử dụng. Có thể cho tướng quân một bộ cũng là do tình huống quá khẩn cấp, nếu đưa nhiều hơn e là không được. Không phải ta không muốn ra sức giúp tướng sĩ ở biên cảnh, nhưng đại doanh Tây Nam là của Đại Tấn, là của Hoàng Thượng, đưa ra thứ như vậy, cần phải thông qua Hoàng Thượng.”

Biện Uy đột nhiên kinh hoảng, bỗng chốc sau lưng toát mồ hôi, lập tức chắp tay nói: “Là ta không suy xét cẩn thận, Thiệu đại nhân nói không sai, về sau ta sẽ không nhắc lại nữa.”

Kính viễn vọng là vũ khí sắc bén để hành quân đánh giặc, nếu bọn họ và Thiệu Thanh Viễn lén lút trao đổi qua lại, sợ bên Hoàng Thượng sẽ cho rằng bọn họ kết bè kết cánh.

Tạ Trung Lâm cũng gật đầu, một bộ kính viễn vọng có thể nói là bằng hữu tặng, nhưng nhiều hơn thì sẽ có lỗ hổng.

Thiệu Thanh Viễn xua tay: “Ta sẽ nhanh chóng với Hoàng Thượng về tác dụng của kính viễn vọng, Hoàng Thượng luôn thay tướng sĩ ở biên cảnh mà suy xét, có lẽ sẽ nhanh chóng đưa ra ý chỉ.”

“Đa tạ Thiệu đại nhân.” Biện Uy vui mừng: “Thiệu đại nhân vất vả rồi, để ta dẫn đại nhân đến phòng cho khách nghỉ ngơi, chờ chuyện bên này giải quyết xong, ta nhất định sẽ mời đại nhân nếm thử món ăn ngon bên này của chúng ta.”

Thiệu Thanh Viễn cười: “Vậy ta sẽ không khách khí.”

Biện Uy mau chóng dẫn Thiệu Thanh Viễn ra khỏi thư phòng, còn Tạ Trung Lâm sau khi nhìn kính viễn vọng trong tay, vô cùng quý trọng cất kỹ, đêm đó ông vẫn chạy tới đại doanh Tây Nam.

Trong doanh trại có gian tế, ông là tướng quân, còn có rất nhiều chuyện cần phải làm.

Thiệu Thanh Viễn ở phòng cho khách của Biện Phủ nghỉ ngơi, Biện Uy đưa người đến lại dặn dò vài câu, sau đó trở về trước.

Nhưng lúc ra cửa, lại nhìn vào đôi mắt u oán của Bạch Thất.

Biện Uy sờ mũi, nhanh chóng chạy mất.

Thiệu Thanh Viễn nhìn hắn chạy xa, lướt mắt sang Bạch Thất, lại lấy từ trong tay áo ra một cái kính viễn vọng, nói: “Cái này cho ngươi, cất kỹ đi.”

Ánh mắt Bạch Thất sáng lên, vội vàng nhận lấy: “Đa tạ chủ nhân.”

“Nghỉ ngơi đi.”

Thiệu Thanh Viễn trở về phòng nghỉ ngơi, nhưng mà rốt cuộc nghỉ ngơi không lâu, đợi đến khi ánh mặt trời chiếu sáng, Biện Uy lập tức tới tìm hắn.

Sau khi ăn sáng xong, Biện Uy dẫn Thiệu Thanh Viễn và Bạch Thất đã cải trang đến trước đại doanh Tây Nam.

Thủ vệ nhìn hai người lạ sau lưng hắn, hơi ngẩn người, có điều có Biện Uy đưa đến, còn có lệnh bài, chỉ hỏi bọn hắn mấy câu đơn giản thì cho qua.

Biện Uy vừa đi vào bên trong, vừa thấp giọng nói: “Vào giờ này, hơn phân nửa binh lính đều đang luyện thương, doanh trướng bên này không có người, chúng ta đi qua cũng không khiến người ta chú ý. Ta dẫn các ngươi tới doanh trướng của tướng quân trước, sau đó lại làm theo kế hoạch.”

Hắn nói xong, thì dẫn hai người vòng qua nơi vắng người, bước nhanh đến lều lớn của Tạ Trung Lâm.

Nhưng mà cho dù hắn cẩn thận như thế, lúc tiến vào lều lớn, vẫn bị một người nhìn thấy.

Người nọ nhìn thấy hai người phía sau Biện Uy khá lạ mắt, cũng cảm thấy rất kỳ lạ.

Phải biết rằng, Biện Uy chỉ luôn mang theo bên mình một tiểu binh biết cách ăn nói, nhưng hôm nay người đi theo sau hắn, lại không phải là tiểu binh kia.

Quan trọng nhất là, sao Biện Uy lại dẫn bọn họ vào lều của Tạ tướng quân?

Người đàn ông này hơi nheo mắt lại, cũng bước nhanh về phía lều lớn.

Đi tới cửa, lập tức đã bị hai binh lính canh gác ở lều lớn ngăn lại: “Tướng quân không có ở đây, không thể vào lều lớn.”

“Không thể vào lều lớn ư?” Người này nhìn bọn hắn, hừ lạnh một tiếng: “Sao ta mới nhìn thấy Biện Uy mang theo hai người lạ đi vào được?”

Hai binh lính liếc nhìn nhau, một người trong đó thấp giọng nói: “Hạ phó tướng, ngài thật sự không thể vào trong.”

“Các ngươi tìm mọi cách để ngăn cản ta, tướng quân lại không có ở đây, các ngươi lại để cho hai người lạ đi vào, chẳng lẽ các ngươi và Biện Uy làm điều gì không thể cho người ngoài biết?”

Sắc mặt hai binh lính chuyển biến lớn: “Hạ phó tướng, nói cũng không thể nói bậy.”

“Vậy tránh ra cho ta.” Hạ phó tướng đột nhiên đẩy tay hai người ra, vén màn trướng lên, trực tiếp đi vào.

Hai binh lính vội vàng đuổi theo: “Hạ phó tướng, không thể.”

Nhưng mà Hạ phó tướng động tác quá nhanh, vừa ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy Biện Uy muốn giấu hai người Thiệu Thanh Viễn hai.

“Đừng giấu nữa, lều lớn này cũng không có chỗ nào thích hợp để giấu người đâu.” Hạ phó tướng cười giễu một tiếng.

Biện Uy nghiến răng, nói khẽ với Thiệu Thanh Viễn: “Người này tên là Hạ Thiên, cùng cấp với ta, tuy là đồng liêu nhưng vẫn luôn chống đối với ta. Lát nữa các ngươi đừng nói chuyện, để ta đối phó với hắn.”

Hắn vốn tưởng rằng, sau khi Hạ phó tướng nghe thấy không có Tạ tướng quân ở lều lớn thì sẽ rời đi, ai ngờ tên khốn kiếp này lại xông vào, quả thực không có kỷ cương.

Hai binh lính cản người cũng rất khó chịu, xấu hổ nhìn về phía Biện Uy.

Hắn xua tay, nhìn về phía Hạ phó tướng: “Nơi này là lều của tướng quân, ngươi xông vào như vậy là đang phạm vào quân quy, ngươi muốn bị xử lý theo quân pháp sao?”

“Ta phạm vào quân quy ư? Vậy ngươi mang theo hai người lạ tiến vào đại doanh Tây Nam, còn mang vào lều lớn, chẳng lẽ không phải phạm vào quân quy? Biện Uy, rốt cuộc ngươi có mục đích gì, ngươi muốn làm gì hả?!”

Biện Uy nghiến răng: “Ta có thể dẫn bọn hắn tiến vào, tất nhiên đã được tướng quân đồng ý.”

“Ta tin ngươi mới lạ đấy, nếu được tướng quân đồng ý, vậy thì vì sao ngay cả mặt mũi bọn hắn cũng không dám cho ta xem, cái này rõ ràng là có tật giật mình, không dám gặp người khác.” Hạ Thiên nói xong tiến tới.

Thiệu Thanh Viễn ngước mắt nhìn Biện Uy, ngươi nhanh chóng tống cổ người này đi, sao người này lại phiền như vậy?

Biện Uy cũng nghĩ thế, nhưng Hạ Thiên này chính là một con trâu ngoan cố. Đừng nhìn tên hắn lịch sự lại văn nhã, còn tính tình của hắn thì lại rất thô lỗ, một người không dễ thuyết phục.

Quan trọng nhất là đều là phó tướng, nhưng Biện Uy lại không đánh lại Hạ Thiên.

Hai người bọn họ im lặng trao đổi, Hạ Thiên nhìn thấy càng thêm nghi ngờ hai người này cấu kết với nhau.

Hắn cười giễu một tiếng, tiến lên bắt lấy bả vai của Thiệu Thanh Viễn: “Quay người lại cho bổn phó tướng nhìn xem, ngươi rốt cuộc là tên đầu trâu mặt ngựa nào.”

Thiệu Thanh Viễn gần như theo bản năng tránh thoát, sắc mặt Hạ Thiên khẽ thay đổi: “Vậy mà lại là một người biết võ, quả nhiên thâm hiểm khó lường.”

Thiệu Thanh Viễn: “……” Dựa vào người biết võ đã phán đoán hắn là người thâm hiểm khó lường? Người này quả thực khó giao tiếp.

Hạ Thiên lại đột nhiên tới gần hắn, trực tiếp dùng hai tay đánh vào mặt hắn.

“Chủ nhân.” Bạch Thất sợ hãi kêu lên.

“Hạ Thiên!!” Biện Uy giận dữ hét lên.

Thiệu Thanh Viễn cũng đã nhanh chóng lùi lại hai bước, giơ tay đỡ đòn.

Nhưng động tác của Hạ Thiên không hề mơ hồ, hắn là người giỏi võ công. Với hắn mà nói, có thể sử dụng vũ lực để giải quyết chuyện, căn bản không tính là vấn đề.

Hắn định đánh ngã Thiệu Thanh Viễn trước, sau đó lại đến thẩm vấn kỹ càng. MAyy dich

Bạch Thất cực kỳ tức giận, tiến lên hỗ trợ.

Hạ Thiên cười nhạt: “Vừa lúc xử lý hai người cùng một lúc.”

Biện Uy cũng muốn tiến lên hỗ trợ, nhưng hiện tại hiển nhiên không chen vào được.

Thiệu Thanh Viễn cũng không muốn dây dưa nhiều với hắn, thừa dịp động tĩnh của lều lớn còn chưa lớn, tốc chiến tốc thắng.

Hắn nháy mắt ra hiệu cho Bạch Thất, Bạch Thất gật đầu, động tác đột nhiên sắc bén hẳn lên.

Hạ Thiên đang ứng phó hắn, nhất thời không chú ý, Thiệu Thanh Viễn đánh một chưởng vào lưng hắn.

Nhưng mà ngay sau đó, Hạ Thiên đột nhiên ‘phụt’ một tiếng, phun ra một ngụm máu.

Bình Luận (0)
Comment