Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1535 - Chương 1535. Thiệu Thanh Viễn Ra Tay Quá Nặng?

Chương 1535. Thiệu Thanh Viễn ra tay quá nặng? Chương 1535. Thiệu Thanh Viễn ra tay quá nặng?

Chương 1535: Thiệu Thanh Viễn ra tay quá nặng?

“Hạ Thiên!!” Biện Uy hoảng hốt, vội vàng quỳ xuống đỡ người, ngỡ ngàng, lập tức ngẩng đầu nhìn Thiệu Thanh Viễn: “Ngươi…”

Thiệu Thanh Viễn nhíu mày, hắn thật sự không ngờ có thể giải quyết Hạ Thiên nhanh đến như vậy, một chưởng đó chỉ dùng chút lực mà lại có thể đánh người hộc máu.

Huống chi vị Hạ phó tướng này không phải người yếu đuối, rõ ràng ban nãy hắn dư sức né chưởng.

Thiệu Thanh Viễn tiến lên từng bước một, đưa tay sờ vào cổ Hạ Thiên.

Nhưng ngay lập tức bị hai binh sĩ của lều lớn vừa mới đi theo đẩy ra.

Một người ngăn Thiệu Thanh Viễn, ánh mắt phòng bị: “Đứng yên không được nhúc nhích, nếu không đừng trách ta không khách khí.”

Người khác lập tức đi ra ngoài: “Ta tìm quân y.”

Biên Uy mở miệng, liếc nhìn mấy người đang tranh cãi ở lều lớn, nhăn mặt vội đỡ Hạ Thiên đang hôn mê đặt lên giường.

Thiệu Thanh Viễn lại căng thẳng, đăm chiêu nhìn biểu cảm của Hạ Thiên.

Quân y nhanh chóng tới, hắn nhìn tình hình bên trong lều lớn giật mình, hơi nghi ngờ nhìn Thiệu Thanh Viễn.

Nhưng hắn vẫn chưa kịp đánh giá nhiều thì bên Biện Uy đã hô tới: “Thành quân y, mau tới đây xem Hạ phó tướng.”

Thành quân y đáp lời, lập tức ngồi xuống bên cạnh cẩn thận kiểm tra Hạ Thiên, lập tức nhíu mày: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao Hạ phó tướng lại bị thương?”

Bện Uy chưa nói gì, vị lính canh của lều lớn kia đã chỉ vào Thiệu Thanh Viễn nói: “Là do hắn đánh, Hạ phó tướng và hắn xảy ra tranh chấp, hai người đánh nhau, tên này đánh một chưởng vào sau lưng Hạ phó tướng, phó tướng liền hộc máu hôn mê.”

Lính canh này không nói cụ thể, dù sao cũng chẳng hay ho gì. Tuy hắn không biết thân phận của Thiệu Thanh Viễn nhưng được đích thân Biện phó tướng đưa tới vậy hắn cũng không phải kẻ tầm thường.

Bởi vậy, lúc hắn đi tìm quân y thì không nói người bị thương là ai, cũng không nói đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng chuyện Thiệu Thanh Viễn đánh Hạ phó tướng là sự thật không thể chối cãi, đây là quan trên của bọn họ, là phó tướng chủ chốt trấn thủ biên cương, có thể bị thương trên chiến trường nhưng tuyệt đối không thể bị tiểu nhân hại ở doanh trại.

Tất nhiên trong lòng họ vừa tức giận vừa phòng bị Thiệu Thanh Viễn.

Biện Uy vẫn không nói gì, thân phận của Thiệu Thanh Viễn cần bảo mật, hắn càng nói nhiều, sự việc càng phức tạp.

Bởi vậy hắn chú tâm hỏi Thành quân y: “Hạ phó tướng sao rồi?”

“Ây da, chưởng này cũng không nhẹ đâu, Hạ phó tướng vốn đã bị thương, giờ lại bị nội thương nghiêm trọng, trong thời gian ngắn sợ là không thể hồi phục.”

Nói rồi Thành quân y quay sang nhìn Thiệu Thanh Viễn: “Ngươi ra tay nặng quá, có thâm cừu đại hận như nào mà đánh người ta thành ra như vây chứ. Nếu không phải thân thể Hạ phó tướng cường tráng thì có lẽ đã mất mạng.”

Thiệu Thanh Viễn nhíu mày, kết quả hai binh sĩ nghe xong mặt biến sắc, phẫn nộ nhìn Thiệu Thanh Viễn.

Ngay cả Biện Uy cũng kinh ngạc: “Nghiêm trọng vậy sao?”

Thành quân y gật đầu: “Ta kê cho Hạ phó tướng ít thuốc trị nội thương, làm từng bước một đi, haiz.”

Nói rồi hắn lại thở dài, tới bên bàn kê thuốc.

Biện Uy nhìn Hạ phó tướng, lại nhìn Thiệu Thanh Viễn, lòng hỗn loạn, phải làm sao mới được đây? Khi nào tướng quân quay lại? Nếu không, chỉ sợ kế hoạch trừ khử gian tế của bọn họ chưa bắt đầu đã chết yểu.

Hắn vừa mới nghĩ tới thì ngoài cửa lại có một người thong dong bước vào, chính xác là Tạ Trung Lâm mà Biên Uy nghĩ tới trong đầu.

Tạ Trung Lâm nhìn tình huống trước mặt, sững sờ cau mày nói: “Có chuyện gì vậy?”

Biện Uy đứng dậy, kéo người sang một bên khẽ kể lại sự tình.

Sắc mặt Tạ Trung Lâm biến đổi, vội vã tới bên giường, nhìn sắc mặt trắng bệch của Hạ Thiên, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng.

Hắn nói với Thành quân y: “Phiền quân y nhất định phải chữa khỏi cho Hạ phó tướng, vất vả rồi.”

Thành quân y cũng chắp tay: “Tướng quân xin đừng khách khí.”

Tạ Trung Lâm lại nhìn Hạ Thiên, biểu cảm nặng nề tới trước mặt Thiệu Thanh Viễn: “Ngươi…”

Thiệu Thanh Viễn ngửa mắt lên nhìn, ánh mắt vị Thành quân y kia trông thật đáng ngờ, quả thực mặc dù đang viết đơn thuốc nhưng ánh mắt vẫn dõi theo bên này.

Thiệu Thanh Viễn hơi cúi đầu, khóe môi khẽ nhúc nhích, dùng âm thanh mà chỉ hai người mới có thể nghe được nói: “Vị Thành quân y kia có vấn đề, tuyệt đối không được để hắn bước chân ra khỏi lều lớn.”

Tạ Trung Lâm ngẩng đầu lên, đột nhiên ông nghĩ tới thân phận của Thiệu Thanh Viễn, người này chẳng những là huyện lệnh của huyện Tĩnh Bình, hắn còn là cháu ruột của thần y Bạch Ung, là người thừa kế của Bạch gia.

Hắn nói Thành quân y có vấn đề, chẳng lẽ vì tên kia bắt mạch không chính xác sao?

Tạ Trung Lâm hít sâu một hơi, đột nhiên nâng cánh tay Thiệu Thanh Viễn, tức giận quát: “Vừa tới đã gây rắc rối, ta đã nói với ngươi từ lâu, không được tuỳ tiện đánh nhau, không sửa được tính nóng nảy đó sao? Ta cảnh cáo ngươi, nếu Hạ phó tưởng có mệnh hệ gì, ngươi sẽ phải chôn theo hắn.”

Thiệu Thanh Viễn giật mạnh tay: “Không phải là không vấn đề gì sao? Chẳng qua chỉ bị nội thương, là chuyện thường của người học võ, có cái gì to tát đâu chứ?”

Nói xong hắn quay đầu bước đi.

Tạ Trung Lâm giận tím mặt, một cước đá bay cái bàn, ngập ngừng rồi lập tức đuổi theo: “Ngươi đứng lại đó cho ta.”

Biện Uy kinh ngạc nhìn hai người giằng co, tinh ý phát hiện hai người có điều gì muốn nói ở bên ngoài.

Thiệu Thanh Viễn ra sau lều lớn thì rẽ sang góc vắng người.

Ban nãy khi hắn theo Biện Uy vào trong đã nhìn qua quang cảnh xung quanh.

Tạ Trung Lâm theo sau, nhìn trái nhìn phải mới bình tĩnh đứng bên cạnh Thiệu Thanh Viễn nhỏ giọng nói: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

“Hạ phó tướng đúng thật là bị ta đánh một chưởng, nhưng rõ ràng lực đánh của ta rất nhẹ. Hơn nữa chiếu theo thân thủ của Hạ phó tướng thì hắn có thể né được chưởng đó. Nhưng ta phát hiện, lúc ta và hắn giao thủ, tốc độ của hắn ngày càng chậm, rõ ràng tinh thần hắn cực phấn khích hẳn không thể mất sức trong một thời gian ngắn. Lúc ta đánh vào người hắn, hắn dừng lại một chút rồi mới né.”

Tạ Trung Lâm sửng sốt: “Thân thủ Hạ phó tướng cực kỳ tốt, chiến đấu luân phiên cũng chống đỡ được hơn nửa canh giờ, thật sự khó hiểu khi thời gian ngắn như vậy có thể khiến hắn trúng chiêu.”

“Lúc hắn hôn mê hộc máu, ta tranh thủ bắt mạch cho hắn, phán đoán sơ bộ là Hạ phó tướng bị trúng độc.”

Tạ Trung Lâm kinh hãi: “Trúng độc?”

“Đúng, nhưng vị Thành quân y của các người nói là hắn bị nội thương, y thuật của quân y trong quân doanh không đến nỗi kém như vậy chứ? Chẳng lẽ không phân biệt được đâu là trúng độc đâu là nội thương hay sao?”

Tạ Trung Lâm xiết chặt hai tay: “Thành quân y…”

Hắn quả quyết: “Ta đã hiểu điều ngươi nói, vậy Hạ phó tướng bị nặng lắm không? Có thể giải độc không?”

“Giải được, nhưng lúc đó ta vội vàng mới bắt mạch được một lần, ta phải xem xét kỹ lại cho hắn, rốt cuộc đã trúng độc từ khi nào, cụ thể còn có bệnh tình nào khác không đã.” MAyy dich

Bình Luận (0)
Comment