Chương 1536: Thành quân y là gian tế.
Tạ Trung Lâm thở dài: “Vậy làm phiền ngươi.”
“Còn nữa, cũng may lúc ta đánh nhau với Hạ phó tướng hắn có phun ra ngụm máu, trái lại đã giúp hắn.”
Tạ Trung Lâm sờ sờ mũi, cười gượng nói: “Con người hắn nóng tính nhưng được cái rất tốt.” MAyy dich
Ngập ngừng, hắn lại nhìn về phía lều lớn: “Bên chỗ Thành quân y, ta sẽ cho người bắt hắn trước, không cho phép hắn rời khỏi đây. Xem ra chúng ta phải mau chóng bắt được tên gian tế kia, xem thử Thành quân y có phải cùng một bọn với bọn chúng hay không, bọn chúng còn bao nhiêu đồng đảng.”
“Tướng quân chuẩn bị xong hết rồi chứ?” Thiệu Thanh Viễn hỏi.
Tạ Trung Lâm gật đầu: “Ta đã bàn bạc với mấy vị tham tướng, yêu cầu bọn họ tập hợp quân số trước khi mặt trời mọc, thảo luận thật kỹ những vấn đề bọn họ gặp phải trong lúc huấn luyện.”
“Nếu đã như vậy thì mau bắt đầu đi.”
Tạ Trung Lâm tán gẫu với hắn thêm vài câu lại tiếp tục quay lại lều lớn.
Đi vào, không đợi mọi người tới, Tạ Trung Lâm đã bước lên bóp cổ Thành quân y, tay phải đập mạnh vào sau cổ khiến hắn bất tỉnh.
Mọi người: “…”
Biện Uy hoảng hốt đứng dậy: “Tướng quân?”
Tạ Trung Lâm quay lại nói với hai binh sĩ: “Hai người các ngươi canh chừng Thành quân y cho ta.”
Mặc dù hai binh sĩ không hiểu gì nhưng vẫn làm theo lời Tạ Trung lâm, họ đã đi theo Tạ Trung Lâm nhiều năm, có thể coi là tâm phúc của ông, nếu không ngày hôm nay Tạ Trung Lâm đã không bí mật đưa Thiệu Thanh Viễn vào doanh trại rồi sai bọn họ tới canh phòng lều lớn.
Vì vậy, khi nghe được lệnh của Tạ Trung Lâm, hai người đã khẩn trương trói Thành quân y.
Lúc này Tạ Trung Lâm mới lùi lại nói với Thiệu Thanh Viễn: “Phiền ngươi rồi.”
Thiệu Thanh Viễn ngồi ở cạnh giường, đưa tay bắt mạch cho Hạ Thiên.
Hành động này khiến cho tất cả mọi người có mặt đều kinh ngạc, cả Biện Uy cũng vậy.
Hắn cũng không biết Thiệu Thanh Viễn là hậu nhân của thần y, tuy Tạ Trung Lâm từng nói với hắn về chuyện của Thiệu Thanh Viễn nhưng lại hoàn toàn không nhắc tới tài y thuật của hắn, chỉ nói sơ qua về sự kiện Lỗ Vương.
Biện Uy không nhịn được nhìn về phía Tạ Trung Lâm, nhưng Tạ Trung Lâm lại ra dấu yên lặng cho hắn.
Lúc lâu sau Thiệu Thanh Viễn mới thu tay về, khẽ nói: “Quả thực là trúng độc, cũng may người hạ độc không dám ra tay quá nặng, là độc dược mãn tính, định từng chút từng chút vắt kiệt tinh thần của hắn. Ta sẽ châm cứu cho hắn để bảo vệ tâm mạch trước rồi sẽ giải độc sau. Nhưng ta cần thời gian, ít nhất phải hai canh giờ.”
Hai canh giờ??
Tạ Trung Lâm suy nghĩ một lát: “Ngươi cứ việc chữa, chuyện bên ngoài giao cho bọn ta là được. Nhờ ngươi, nhất định phải chữa khỏi cho Hạ phó tướng, đa tạ.”
Thiệu Thanh Viễn đứng dậy xua tay: “Ta sẽ cố gắng, nhưng…” Hắn chỉ Thành quân y: “Chỗ hắn nói như thế nào?”
Tạ Trung Lâm suy nghĩ một hồi, quay sang dặn dò Biện Uy: “Ngươi tìm người truyền ra ngoài, nói Thành quân y hạ độc Hạ phó tướng. May mắn Hạ phó tướng phát hiện kịp thời nên không bị sát hại. Hiện giờ Hạ phó tướng đang thẩm vấn Thành quân y. Ta muốn xem xem sau lưng Thành quân y có thể đưa tới loại yêu ma quỷ quái gì.”
Lúc này Biện Uy và hai binh sĩ kia mới hiểu ra, lập tức thay đổi sắc mặt.
Hóa ra Hạ Thiên bị hạ độc và Thành quân y là gian tế?
Biện Uy thở ra một hơi, hắn đã nói rồi, Thiệu Thanh Viễn là người biết chừng mực, sao có thể đánh người bị thương nặng như vậy cơ chứ?
Hai binh sĩ kia vô cùng xấu hổ, tiến lên quỳ xuống nhận tội: “Công tử, vừa rồi đắc tội với ngài, xin ngài thứ lỗi.”
Thiệu Thanh Viễn nói bọn họ đứng dậy, người không biết thì không có tội, huống chi bọn họ cũng chỉ làm đúng chức trách của mình.
Sau khi Tạ Trung Lâm dặn dò xong xuôi thì nói với Thiệu Thanh Viễn: “Vậy ở đây phiền ngươi, ta sẽ sai người âm thầm bảo vệ lều lớn, đợi xong chuyện kia sau đó quét sạch gian tế trong doanh trại Tây Nam rồi chúng ta sẽ uống rượu tâm sự.”
Nói xong, hắn lại dặn dò hai binh sĩ kia bảo vệ lều lớn thật tốt, sau đó cùng Biện Uy và Bạch Thất rời đi.
Trong lều lớn to như vậy chỉ còn lại Hạ Thiên và Thành quân y đang hôn mê, cùng với Thiệu Thanh Viễn và hai binh sĩ kia.
Lúc này hai binh sĩ kia có vài phần tò mò về Thiệu Thanh Viễn, thậm chí còn cung kính cẩn thận canh giữ ở đó.
Tuy bọn họ vẫn chưa biết thân phận của Thiệu Thanh Viễn nhưng nhìn thái độ của tướng quân và Biện phó tướng thì chắc chắn đây là người tới hỗ trợ bọn họ.
Thiệu Thanh Viễn bắt đầu giải độc cho Hạ phó tướng, cùng lúc đó mấy người Tạ Trung Lâm cũng bắt đầu tiến hành loại bỏ những khuôn mặt không phù hợp của từng doanh trại, còn lại Bạch Thất sẽ đứng ở xa quan sát bằng kính viễn vọng.
Mặc dù như vậy phải mất thời gian dài nhưng cẩn thận điều tra chắc chắn sẽ có thu hoạch.
Khi điều tra đến doanh trại thứ ba, con ngươi Bạch Thất sáng rực lên liền thì thầm gì đó bên tai Tạ Trung Lâm.
Lòng Tạ Trung Lâm đã có dự tính, ông cũng không nói ra, mặt không biến sắc tiếp tục nói chuyện với binh sĩ bên dưới.
Chỉ là quá trình sau đó diễn ra nhanh hơn rất nhiều.
Nhưng những binh sĩ này không biết, sau lưng hắn đã ra dấu cho thuộc hạ của mình.
Bởi vậy sau khi tên gian tế kia theo đội ngũ trở về, vừa tách khỏi nhóm đã trực tiếp bị bịt miệng yên lặng đưa đi.
Cùng một thời gian, tin tức về việc Thành quân y hạ độc Hạ phó tướng bị bắt tại trận, đang bị Hạ phó tướng tra khảo đã lan rộng khắp toàn bộ quân doanh.
Tới buổi trưa, một người lặng lẽ đứng dậy đi về phía lều trại của Hạ phó tướng.
Nhưng mới đi được nửa đường lại nghe tin Hạ phó tướng đang ở lều lớn, hắn chỉ có thể cau mày quay trở lại đứng từ xa nhìn lều lớn của Tạ Trung Lâm.
Hắn cứ nhìn như vậy nhưng không hành động.
Mãi cho đến khi Tạ Trung Lâm thảo luận ở võ trường kết thúc hắn mới hơi có chút lo lắng.
Nếu không tiếp tục hành động thì Tạ Trung Lâm sẽ quay lại.
Nhưng…Hạ phó tướng cũng rất khó đối phó.
Sau khi giải độc cho Hạ phó tướng xong Thiệu Thanh Viễn đã nghĩ tới vấn đề này.
Tất cả người trong doanh trại đều biết Hạ phó tướng cực kỳ giỏi, người thường không thể xông vào lều lớn của hắn để động thủ.
Bởi thấy thời gian trôi qua lâu như vậy vẫn chưa thấy con rắn nào ra khỏi hang nên nói với hai binh sĩ: “Bây giờ các ngươi ra ngoài, giả bộ khẩn trương bối rối một chút, nói Hạ phó tướng vẫn trúng chiêu, đang hộc máu hôn mê cần tìm quân y khác tới.”
“Việc này…”
Thiệu Thanh Viễn nói: “Mau đi.”
Hai người nhìn nhau sau đó ra ngoài cửa lều lớn, thuận tay vời một binh sĩ đi ngang qua nói: “Ngươi mau đi tìm quân y, Hạ phó tướng hộc máu té xỉu rồi.”
Binh sĩ kia kinh hãi: “Cái gì?”
“Thất thần cái gì? Mau đi đi, ta, ta đi tìm tướng quân.” Nói xong hắn quay sang binh sĩ còn lại: “Ngươi ở đây canh chừng, ta đi lát rồi về.”
Nói rồi hắn chạy đi.
Binh sĩ còn lại sốt ruột không thôi, dậm chân xuay người quay về lều lớn.