Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1537 - Chương 1537. Bắt Được Rồi.

Chương 1537. Bắt được rồi. Chương 1537. Bắt được rồi.

Chương 1537: Bắt được rồi.

Người nọ cách đó không xa thấy thế, hai mắt sáng rực lên, nắm chặt thanh dao găm trong tay, vội vã đi tới lều lớn.

Lúc đi tới cửa đột nhiên la lớn: “Hạ phó tướng, Hạ phó tướng, ngài làm sao thế?”

Vừa nói vừa vén mành lên, đảo qua một vòng, quả nhiên thấy Hạ Thiên đang nằm giường hôn mê.

Lại thấy ngoài binh sĩ vừa rồi ra thì trong lều chỉ có tiểu binh xa lạ, mừng thầm, lập tức tiến lên vài bước ra vẻ muốn tới thăm Hạ Thiên.

Binh sĩ kia sững sờ, khó tin nhìn người đàn ông bất ngờ xuất hiện, vội tới ngăn lại: “Cam tham tướng, sao ngài lại vào đây? Mau ra ngoài.”

Tên đàn ông được gọi là tham tướng kia quắc mắt lên, lôi con dao găm ra đâm vào binh sĩ kia.

Vốn tưởng đâm vào giữa ngực, ai ngờ binh sĩ kia lại có đề phòng mau chóng đẩy ra tránh được chỗ hiểm.

Nhưng Cam tham tướng nhanh nhẹn, vẫn đâm hắn một đao, lập tức đá văng binh sĩ kia, sau đó lao về phía Thiệu Thanh Viễn.

Thiệu Thanh Viễn ăn mặc đồ tiểu binh sĩ khiến Cam tham tướng không thèm để vào mắt.

Ai ngờ không đâm trúng mà còn bị Thiệu Thanh Viễn đánh rơi vũ khí.

Cam tham tướng biến sắc, con mắt bất chấp, động tác bắt đầu dứt khoát, chiêu nào cũng chăm chăm dồn người ta vào chỗ chết.

Trong lều lớn khó chiến đấu, Hạ Thiên nằm trên giường đã giải được độc, thật không dễ dàng mới tỉnh lại được.

Nheo mắt lại thấy binh sĩ té trên mặt đất còn Thiệu Thanh Viễn đang đánh nhau với Cam tham tướng. MAyy dich

Hạ Thiên nghiến răng tức giận: “Mẹ kiếp, hay cho kẻ tiểu nhân bỉ ổi. Khụ khụ, đả thương ta thì thôi đi, còn dám động thủ với cấp dưới của ta. Khụ…Thật không xem doanh trại Tây Nam bọn ta ra gì…dừng, dừng tay…”

Nhưng tiếng nói của hắn thực sự quá nhẹ, căn bản là chẳng ai nghe thấy.

Hạ Thiên dồn toàn lực đứng dậy, nhưng rất nhanh lại bị ngã ngược lại.

Vừa hay lúc này tấm mành lều lớn bị vén lên, bên trong xông tới ba bốn người, đi đầu là Tạ Hoài con trai của Tạ Trung Lâm.

Tạ Hoài nhanh chóng sai người tham chiến, Hạ Thiên thấy thế cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tạ Hoài tới là tốt, chắc chắn kẻ tiểu nhân bỉ ổi này không thể thoát được.

Hắn cũng có thể…yên tâm hôn mê rồi.

Hạ Thiên mệt mỏi ‘ầm’ một tiếng nhắm mắt ngã nhào. Bởi vậy hắn không chứng kiến việc đầu tiên Tạ Hoài tới là kề dao vào cổ Cam tham tướng.

Cam tham tướng không địch lại Thiệu Thanh Viễn, lại thêm Tạ Hoài gia nhập, chẳng bao lâu sau đã phải khoanh tay chịu trói.

Hắn cố gắng vùng vẫy thì bị Thiệu Thanh Viễn đập một gật bất tỉnh nhân sự.

Nhưng thấy Cam tham tướng ngã trên mặt đất, sắc mặt Tạ Hoài lại cực kỳ khó coi.

Thật không ngờ, dùng Thành quân y câu cá lại câu ra được con cá lớn.

Tham tướng hả, hoá ra là Cam tham tướng.

Tạ Hoài nhắm mắt ngẩng đầu hít sâu một hơi, lại là vẻ mặt ủ rũ.

Hắn chắp tay vái Thiệu Thanh Viễn: “Tại hạ Tạ Hoài, là phụ thân ta sai người âm thầm bảo hộ nhưng vẫn tới chậm một bước, mong đại nhân thứ tội.”

Thiệu Thanh Viễn xua tay: “Bắt được người là tốt rồi.”

Hắn nói xong, tới trước mặt binh sĩ bị thương kia nhìn miệng vết thương của hắn: “Ngươi sao rồi?”

Binh sĩ kia lắc đầu cười: “Không sao, rách chút da thôi, nhưng một cước kia của Cam tham tướng có hơi lợi hại suýt chút nữa tiểu nhân đã không dậy được.”

Hắn nói xong toan đứng dậy nhưng bị Thiệu Thanh Viễn ngăn lại: “Ngươi bị gãy xương rồi, tất nhiên không thể dậy được.”

Binh sĩ kia sửng sốt, Tạ Hoài nhanh chóng sai người bên cạnh đưa binh sĩ kia đi trị thương.

Thiệu Thanh Viễn vừa băng bó cho binh sĩ kia vừa hỏi Tạ Hoài: “Bên Tạ tướng quân sao rồi?”

Tạ Hoài sai người ra ngoài canh chừng lều lớn, mình thì nhấc đao ngồi đối diện Thiệu Thanh Viễn nói: “Tiểu binh đó bắt đươc rồi, phụ thân đang thẩm vấn, muốn hắn khai ra đồng loã.”

Nói xong hắn nhìn Cam tham tướng đang bị trói hôn mê nằm trên mặt đất, sắc mặt trầm xuống: “Ta cũng không ngờ, Cam tham tướng lại là gian tế. Ta vẫn luôn nghĩ doanh trại Tây Nam bọn ta bền vững, ai dè đã mục nát từ lâu. Sẵn dịp này quét sạch lũ sâu mọt, lần này còn phải đa tạ Thiệu đại nhân nhắc nhở.”

Thiệu Thanh Viễn cũng không đoán trước được rằng người của Bạch Chi Ngôn đã thâm nhập tới tướng lĩnh của doanh trại Tây Nam.

Tạ Hoài lại vui mừng, lúc trước muội muội có giao hảo với hai phu thê Thiệu Thanh Viễn ở kinh thành, biết bọn họ muốn tới Tây Nam còn đặc biệt viết thư cho phụ thân. Bằng không thì Thiệu Thanh Viễn cũng không tin tưởng bọn họ không chừng còn trực tiếp tấu lên Hoàng thượng, đến lúc đó bọn họ sẽ phải gánh chịu tội danh sơ sót trong việc giám sát cương vị.

Nghĩ vậy Tạ Hoài thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này Tạ Trung Lâm tiến vào, người ông còn thoang thoảng mùi máu tanh, sắc mặt lại càng u ám.

Nhất là khi thấy Cam tham tướng hôn mê, những đường gân xanh trên thái dương nổi lên.

Tạ Trung Lâm mau chóng tiến lên, đạp vào người Cam tham tướng, Tạ Hoài vội vã ôm ông lùi lại: “Cha, bình tĩnh đi, người đạp chết hắn thì làm sao lấy tin tức được nữa?”

Tạ Trung Lâm chau mày, hai tay nắm chặt hơi thở nặng nề.

Là Tạ Hoài sai người gọi hắn tới, lúc đó đang thẩm vấn tiểu binh kia, thành ra nghe thấy tin đã bắt được kẻ ám sát ngay trong lều lớn, mà người này lại chính là Cam tham tướng. Tạ Trung lâm nghe tới đây thiếu chút nữa thì giết người tại chỗ.

Tạ Trung Lâm ‘phì’ một tiếng, mắng: “Tên súc sinh này.”

Thiệu Thanh Viễn đi tới trước mặt hắn: “Tạ tướng quân, vậy tiểu binh kia thẩm vấn thế nào rồi?”

Nhắc tới việc này, Tạ Trung Lâm lại đau đầu: “Tên tiểu tứ kia rất cứng miệng, vẫn chưa moi được gì.”

Thiệu Thanh Viễn nhíu mày, bọn họ không thể trì hoãn thời gian thêm được nữa, ai mà biết Bạch Chi Ngôn đang trù tính cái gì?

Hắn suy nghĩ một lát rồi chỉ vào Cam tham tướng và Thành quân y: “Chi bằng lôi cả hai người này qua đó, tiểu binh kia có thể sẽ khai ra, khả năng cao hắn còn đang hy vọng sẽ có người tới cứu.”

Hiện giờ hai cái phao đã bị bắt, nói không chừng có thể đột phá sự phòng ngự của hắn.

Tạ Trung Lâm gật đầu, cởi áo khoác của bọn hắn rồi trùm bao vào đầu tránh đám đông bí mật đưa ra ngoài.

Ngay khi Thiệu Thanh Viễn bước vào đã thấy tiểu binh bị trói trên giá.

Tuy bấy giờ hắn đã rất nhếch nhác nhưng vì để lấy được tin tức từ miệng hắn nên Tạ Trung Lâm vẫn không giết hắn, chí ít vẫn để người tỉnh táo.

Nghe thấy động tĩnh, tiểu binh kia ngẩng đầu lên.

Tạ Hoài cười một tiếng, xé bao bọc Thành quân y và Cam tham tướng ra, nói với tiểu binh kia: “Bây giờ ngươi không nói cũng không sao cả. Hình như tên này còn biết nhiều hơn ngươi. Bọn ta chỉ cần dùng chút mưu kế đến cuối cùng vẫn biết được manh mối.”

Dứt lời hắn nói với người bên cạnh: “Giết đi.”

“Vâng” Binh sĩ đứng bên cạnh hắn cầm đao đi thẳng tới trước mặt tiểu binh kia.

Bình Luận (0)
Comment