Chương 1538: Giúp quý nhân ra khỏi thành.
Mắt thấy thanh đao sắp đâm tới, tiểu binh kia lập tức biến sắc, vội vã hô: “Ta nói, ta nói.”
Tạ Trung Lâm cười khẩy: “Ta còn tưởng ngươi cứng xương.”
Tiểu binh thở hổn hển: “Ta thành thật khai báo, nhưng các người phải đồng ý với ta một điều kiện, tha cho người nhà của ta.”
Ngay từ đầu hắn không sợ gì, quả thực ỷ vào việc là người của Cam tham tướng. Cam tham tướng chắc chắn sẽ cứu hắn, mà bọn họ đồng ý rồi, nếu hắn chết, người nhà của hắn cũng sẽ được an toàn.
Hắn biết Cam tham tướng nói thật, bởi hắn từng thấy người nhà của những người hy sinh đều sống rất tốt.
Nhưng giờ đây Cam tham tướng, người từng hứa hẹn sẽ cứu hắn và chăm sóc gia đình hắn đã bị bắt. Vậy chỉ sợ hắn và người nhà sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Tạ Trung Lâm suy nghĩ một lát: “Nếu ngươi cung cấp thông tin thì tức là đã lập công lớn, tất nhiên sẽ được lấy công chuộc tội. Đến lúc đó ta sẽ xin Hoàng thượng tha cho người nhà ngươi.”
Thiệu Thanh Viễn nhìn hắn, hắn không cho rằng xin Hoàng thượng thì người sẽ tha thứ cho kẻ giúp Bạch Chi Ngôn tạo phản.
Nhưng mấy chuyện này nằm ngoài tầm kiểm soát của hắn.
Tiểu binh kia mở miệng, trong lòng có chút nghi hoặc.
Nhưng hiện tại cũng không tới lượt hắn lựa chọn, chỉ có thể tin lời của Tạ Trung Lâm. Hắn ở doanh trại lâu như vậy, vẫn rất tin tưởng nhân phẩm của Tạ Trung Lâm. Tiểu binh kia khẽ cắn môi, ngẩng đầu nói: “Tuy rằng ta chỉ là một tiểu binh, nhưng ta chuyên liên hệ với bên ngoài, những chuyện ta biết cũng không ít hơn Cam tham tướng.”
Đặc biệt là những tiểu binh cùng tầng lớp với hắn, chỉ hắn mới có danh sách.
Tạ Trung Lâm đánh mắt với Tạ Hoài, sai hắn lập tức lấy giấy bút ghi lại danh sách.
Tạ Trung Lâm vừa nghe vừa nhìn, lòng nhẹ nhõm được phần nào.
Cũng may số lượng người không nhiều, ngoài Thành quân y và Cam tham tướng thì chỉ còn lại ba.
Ngẫm lại cũng đúng, đây là doanh trại Tây Nam, nếu thật sự có nhiều gian tế như vậy thì chắc chắn người làm chủ soái như hắn về nhà làm ruộng được rồi.
Thiệu Thanh Viễn thấy Tạ Hoài ghi chép xong, bấy giờ mới chắp tay sau lưng tới trước mặt tiểu binh kia: “Ngươi đã từng gặp Thu Vinh mấy ngày trước đúng không?”
Tiểu binh giật mình kinh sợ, hắn ngẩng đầu: “Sao ngài biết?”
“Thu Vinh đưa cho ngươi một tờ giấy sai ngươi làm việc, đúng không?”
“Ngài…”
“Trên giấy viết những gì?”
Tiểu Binh chỉ thấy người trước mặt này rất xa lạ, nhưng lại khiến hắn không thể che dấu mí mật. MAyy dich
Hắn chằm chằm nhìn Thiệu Thanh Viễn hồi lâu mới lắp bắp nói: “Đúng là Thu Vinh sai bọn ta làm việc, trên tờ giấy nói…hai ngày sau, cấp trên sẽ đưa người quan trọng tới biên cảnh đi về phía Lê quốc. Bên kia Lê quốc có người tiếp ứng, bọn ta chỉ cần âm thầm đưa người ra khỏi thành là được.”
Thiệu Thanh Viễn và Tạ Trung Lâm liếc mắt nhìn nhau: “Một người quan trọng? Là ai?”
Tiểu binh lắc đầu: “Không biết, Thu Vinh chỉ nói Cam tham tướng thấy người sẽ nhận ra.”
“Vậy kế hoạch của các ngươi thì sao? Khi nào gặp nhau? Đưa người ra khỏi thành bằng cách nào? Người tiếp ứng ở Lê quốc đang ở đâu? Ngươi nói rõ ràng cho ta xem.” Tạ Trung Lâm nheo mắt, nghĩ cũng biết, cái người ở Lê quốc chẳng tốt lành gì.
Tiểu binh nuốt nước bọt, hơi vội vàng nói: “Những chuyện này thì ta không biết, ta chỉ phụ trách truyền tin cho Cam tham tướng, còn lại Cam tham tướng sẽ tự sắp xếp, không cần đến ta…”
Tạ Trung Lâm nổi cáu: “Cái gì cũng không biết? Ngươi còn dấu diếm những gì? Ngươi có tin ta dùng đại hình không?”
Thiệu Thanh Viễn lập tức kéo hắn lại, khẽ nói: “Thẩm vấn Cam tham tướng trước đã, việc cấp bách là bịt chặt miệng của hắn, chặn cái người quan trọng hai ngày sau kia.”
Tạ Trung Lâm thở dài ‘ừ’ một tiếng.
Hắn sai người áp giải tiểu binh kia đi, sau đó trói Cam tham tướng và Thành quân y lại.
Hai người đó được Thiệu Thanh châm kim vào đầu, rất nhanh đã tỉnh lại.
Khiến người ta ngạc nhiên chính là, Cam tham tướng này bị dụng hình chẳng bao lâu sau thì đầu hàng. Ngược lại vị Thành quân y kia hấp hối rồi vẫn cương quyết không chịu để lộ ra chút manh mối nào.
Mãi cho đến khi nghe được phía Cam tham tướng đã nói ra những điều không thể nói hắn mới phun ra một ngụm máu trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Thiệu Thanh Viễn tiến lên, đưa tay dò xét hơi thở, sau đó chau mày lắc đầu, nói: “Đã chết, cũng may chúng ta không trực tiếp xét hỏi hắn, nếu không thì, không thể bắt được kẻ sợ chết như Cam tham tướng.”
Cả người Cam tham tướng đều là thương tích, nghe Thiệu Thanh Viễn nói xong cũng không phản bác được câu nào.
Việc đã đến nước này, tiểu binh kia cũng đã chịu trói, giấu diếm thì cũng làm được gì đây? Nhiệm vụ lần này thế nào cũng thất bại, chắc chắn chủ tử sẽ không bỏ qua chuyện này, chờ chết chi bằng lấy công chuộc tội, như vậy Tạ Trung Lâm sẽ đưa hắn tới kinh thành, nói không chừng còn giữ lại được cái mạng.
Biết được kế hoạch của Bạch Chi Ngôn, Thiệu Thanh Viễn đành nhẫn nại chờ hai ngày sau.
Hắn nghi ngờ kẻ muốn vượt biên chính là Bạch Chi Ngôn.
Mục tiêu của Thiệu Thanh Viễn là Bạch Chi Ngôn, chuyện của doanh trại Tây Nam hắn sẽ không nhúng tay vào. Vừa hay lúc này có binh sĩ đi tới đây nói Hạ Thiên đã tỉnh lại.
Tạ Trung Lâm lại nhờ Thiệu Thanh Viễn tới kiểm tra tình hình, độc tố đã hết, hắn cũng có thể yên tâm rồi.
Thiệu Thanh Viễn cùng Bạch Thất cáo từ rời đi, Biện Uy dẫn họ quay trở lại lều lớn.
Vừa bước vào đã nghe giọng nói yếu ớt cáu kỉnh của Hạ Thiên: “…Các ngươi nói cái gì? Thiệu Hoài không bắt kẻ đả thương ta mà lại bắt Cam tham tướng và Thành quân y sao? Con mẹ nó, hắn điên rồi? Cam tham tướng là người của ta, hắn không bảo vệ mà lại giúp người ngoài đưa người đi hay sao? Các ngươi tránh ra, ta phải đi tìm tướng quân, thật vô pháp.”
Thiệu Thanh Viễn nhếch mép, vén mành đi vào.
“Xem ra Hạ phó tướng thật sự rất khỏe, mới tỉnh lại đã có sức như vậy.”
Nghe thấy tiếng nói, Hạ Thiên ngẩng đầu nhìn, thấy Thiệu Thanh Viễn thì không nói lời nào liền xông vào đánh: “Ngươi còn dám xuất hiện trước mặt ta?”
Đáng tiếc, hắn vừa mới nhào được nửa bước đã bị Biện Uy cản lại.
“Hạ Thiên, ngươi câm miệng lại đi. Đây là ân nhân cứu mạng của ngươi, nếu không có Thiệu đại nhân thì xác ngươi đã lạnh rồi.”
“Ông đây rất tốt, xác ngươi mới lạnh.”
Biện Uy dìu hắn về lại giường trước, ép hắn ngồi xuống. Nếu là ngày trước thì chắc chắn Hạ Thu sẽ hất tay hắn nhưng hiện giờ Hạ Thiên đã không còn chút sức lực nào.
Biện uy lẩm bẩm: “Ngươi rất tốt? Vậy sao ngươi không phải đối thủ của ta? Đừng có nói do Thiệu đại nhân đánh ngươi thành ra như vậy đó nhé.”
“Hắn đánh ta nhẹ như vậy đã bị hộc máu rồi sao? Ta…” Hạ Thiên nói xong, ngập ngừng, đầu óc cũng từ từ thông suốt, hắn ngẩng đầu nói: “Ta bị sao thế?”
“Còn làm sao nữa? Ngươi bị người ta hạ độc, hung thủ chính là tên họ Cam, cấp dưới tốt của ngươi, có cả Thành quân y. Nếu không phải ngươi mạng lớn đúng lúc Thiệu đại nhân tới thì ngươi đã chết lúc nào không biết.”